Một mình ngồi với sớm mai

(VNBĐ – Thơ). 

Một mình
ngồi với sớm mai
nhà bên chỉ cách một vài bước chân

Ngày xưa
chung một khoảng sân
kể từ ngày ấy… cứ dần dần xa!

Bê tông cốt thép quanh nhà
cỏ cây cũng sợ nghiêng qua bên này!

Bầu trời xưa đã đổi thay
bên kia thì nắng, bên này thì râm!

Trước thềm
vắng đến mênh mông
mỗi người tự nhốt, mấy lần khóa qua!

Một ngày
ta chợt nhớ ra
cùng cha…
cùng mẹ…
mình là anh em…!

VĨNH TUY

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Khét

Thóc, vì sao chọn vàng
– tôi làm nên no ấm
cỏ, vì sao chọn xanh
– không đành nhìn đất bạc

Hương dừa

Đêm, trăng thượng tuần nấp sau gốc dừa. Những tàu dừa lòa xòa đung đưa làm ánh trăng vỡ vụn nhưng cũng đủ sáng trên con đường. Ngày mai tôi sẽ xa Y Muôn, xa mảnh đất này…