Một loài hoa bất tử

(VNBĐ – Thơ).

(Gửi binh nhì Nguyễn Bảo)

Lòng moong mỏ than bừng dậy long lanh sương
Tiếng trống rộn vang giục giã lên đường
Bộ quân phục xanh ba lô xanh anh khoác
Bốn cô bạn sinh viên rảo bước theo cùng

Thảm lúa thì con gái quấn quýt đôi chân
Giữa đồng xanh non những gié đòng thơm ngát
Tay nắm chặt tay nối vòng tròn trái đất
Lại như hoa năm cánh tươi hồng

Năm đôi bàn tay trinh trắng ấp ủ mầm xuân
Năm trái tim son dòng máu hồng náo nức
Năm tiếng chuông yêu thầm reo trong ngực
Năm cánh sao vàng lấp lánh trời quê

Người ra đi hẹn thắng giặc trở về
Kẻ ở lại giấu giọt buồn trong tiếng cười lưu luyến
Như liền chị liền anh lý qua cầu đưa tiễn
Cùng hát chung câu hát khúc quân hành

Từ ấy ngọn lửa hồng cháy mãi trong tim
Từ ấy mắt khôn nguôi dõi người xa vắng
Từ ấy tuổi hai mươi đi cùng bài ca chiến thắng
Từ ấy một tình yêu bất tử loài hoa.

BÙI THỊ XUÂN MAI

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Về yên bình dưới bóng cây

Có lẽ, chỉ khi làm bạn với cây, chứng kiến vòng luân hồi của cây, từ những ngọt ngào mà cây mang lại cho đến những mất mát mà cây nhắc nhở thì con người cũng được trải nghiệm…

Bữa tiệc ly

Tôi sẽ không kể cho ai về kết quả chẩn đoán. Tôi sẽ chỉ đơn giản là tiếp tục đeo chiếc mặt nạ mà tôi đã đeo suốt nhiều năm nay, ngay cả khi cơ thể bên trong tôi sẽ thối rữa…

Về nhà sớm mai

Chị ngẩng mặt lên. Lần đầu chị dùng mắt để đối diện với bà Bá. Chị nói câu từ chối bằng mắt, và cũng dùng mắt để van lơn. Đôi mắt của chị đục và mờ dần như chực chờ…

Con thuyền xuôi dòng

Một dòng sông và người con gái đang trôi. Anh cố gắng chạy theo nhưng không được. Anh muốn cô biết có người đang chạy theo mình…