Miên man đêm trừ tịch

(VNBĐ – Thơ). 

Một mình, đêm trừ tịch
trước bàn thờ tổ tiên
sang trang rồi – tờ lịch
miền hoài cổ miên man

lắng đọng chút thời gian
cho ta nhìn ta lại
kiếp người ai khôn – dại
cát bụi đều như nhau

người ơi! hãy trao nhau
nụ cười – đời thánh thiện
dẫu không là trời – biển
cũng giọt nước trong lành

cây cỏ được màu xanh
cũng cần nhau để sống
đường trần gian biến động
ai biết trước chữ ngờ

đời người ngắn – giấc mơ
hãy nên yêu, nên quý
cho ta thêm bền chí
bước qua thềm mùa xuân.

HOÀNG BẢO LINH

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Màu đen huyền bí

Cậu chủ một lần nữa bước ra ngoài, để lại bức tranh và những cây bút màu ở lại. Bọn bút màu lại nhảy hết ra khỏi hộp, tò mò nhìn ngắm bức tranh…

Tiếng nhạc mưa

Đêm nay mưa chơi nhạc
Gõ nhịp lên mái nhà
Gọi tất cả lá hoa
Cùng reo cười nhảy múa

Ông Thần Nông gặt lúa

Muôn vì sao lấp lánh
Như những hạt thóc vàng
Cánh đồng trời thênh thang
Đang bắt đầu chín rộ

Duyên nợ trùng sinh

Lê Văn Hưng lại nhớ Ngọc Bích. Bao nhiêu năm tháng trôi qua nhưng bóng dáng người xưa vẫn da diết không thôi. Ánh mắt tuyệt vọng sầu thảm của nàng phút biệt ly luôn vò xé tâm can…