Mẹ

(VNBĐ – Thơ). 

Mẹ gánh nắng qua chiều
Đôi vai gầy run rẩy
Còn dành dụm chắt chiu
Đóm lửa lòng roi rói
Mẹ ưa làm ít nói
Chỉ ru con – ơi à…
Giọng mềm ấm thiết tha
Dẫu đất trời dông tố
Mẹ nhọc nhằn kham khổ
Vun vén giấc mơ hồng
Hạnh phúc sẽ đơm bông
Khi chúng con thành đạt
Thời gian là vàng bạc
Mẹ tần tảo một đời
Nuôi con lớn nên người
Bén rễ xanh cuộc sống
Mẹ như là biển rộng
Che chở những con thuyền
Là bầu trời bình yên
Đàn chim bay mải miết…

ĐOÀN VĂN SÁNG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Duyên An

Về ngồi dưới cây một chiều xanh ướt vai
trăm năm chảy trong thớ vỏ
thơm hoa đại trắng
uống dạt dào mạch nước Côn giang. 

Về yên bình dưới bóng cây

Có lẽ, chỉ khi làm bạn với cây, chứng kiến vòng luân hồi của cây, từ những ngọt ngào mà cây mang lại cho đến những mất mát mà cây nhắc nhở thì con người cũng được trải nghiệm…

Bữa tiệc ly

Tôi sẽ không kể cho ai về kết quả chẩn đoán. Tôi sẽ chỉ đơn giản là tiếp tục đeo chiếc mặt nạ mà tôi đã đeo suốt nhiều năm nay, ngay cả khi cơ thể bên trong tôi sẽ thối rữa…

Về nhà sớm mai

Chị ngẩng mặt lên. Lần đầu chị dùng mắt để đối diện với bà Bá. Chị nói câu từ chối bằng mắt, và cũng dùng mắt để van lơn. Đôi mắt của chị đục và mờ dần như chực chờ…