(VNBĐ – Thơ).
Mấy ang lúa chín vàng tôi vừa gặt được
Hạt mẩy đều và ngào ngạt hương thơm
Mùa màng này một đời tôi mơ ước
Khi đặt lưỡi cày xuống mảnh đất rạ rơm
Khoảng đất trời cho là mảnh đất quê hương
Dẫu nơi chó ăn đá… cũng sẽ là bờ xôi ruộng mật
Dù ruộng rộc cùng trâu chậm nước đục
Gieo được hạt tình yêu thì không có cuối đường hầm
Với kẻ há miệng chờ sung đất màu cũng thành bãi hoang
Đợi giọt mồ hôi cây mỏi mòn khô héo
Người chịu khó chân lấm tay bùn cày sâu cuốc bẫm
Mùa thơm thảo nghĩa nhân đơm tự bước ngọt lành
Cánh phượng hoàng sẽ biết ai là chủ nhân cây khế tươi xanh
Hạnh phúc chỉ đến khi trái tim ấm nồng cất tiếng.
BÙI THỊ XUÂN MAI