Mắc nợ quê hương

(VNBĐ – Thơ). 

Lớn lên, mẹ kể:
“Đẻ mày khó nhất chín đứa con”

ngày vượt cạn
nỗi đau sinh tử, mẹ rượt cha

núm rốn chôn đau đáu quê nhà
thương cha một đời giông bão
tìm miếng cơm trong cơn sóng dữ bủa vây
mẹ tần tảo nhặt từng con ốc gạo
nuôi đàn con thân cò lau sậy

mẹ gánh biển lên non
dời non xuống biển
lặn lội chợ xa đồng lầy
hông chai sần đập vỏ xe xơ
níu tình thương chòm xóm
kéo con sông quấn lấy làng

để bây giờ
con nợ đất mẹ quê cha
con xin
kéo cày
trên cánh đồng xưa hoang hóa
trồng bông lau phơ phất ráng chiều tà!

NGUYỄN NGỌC LỐI

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Êm như nước chảy

Cả trăm năm qua, họ Trương ở Mật Thiện luôn nổi tiếng hơn họ Hồ của Dương Tây. Vì thế, người họ Hồ luôn đố kỵ, cứ được dịp là tìm cách hạ bệ họ Trương…

Hai dòng chảy

Căn gác trọ buổi sáng im lìm như bỏ hoang, các cô gái đã ngủ vùi. Lý tựa cằm lên khung cửa sổ, hướng về dãy núi xa. Nỗi nhớ khẽ khàng, chậm chạp gặm mòn…

Về mái hiên xưa

Trong bàng bạc ký ức nơi xóm làng, luôn có một mái hiên. Đó là nơi những vòm cây che mát bọn nhỏ chơi nhảy dây. Là nơi hàng tre rì rào kêu những trưa hè chờ đám bạn đến lớp…

Bài học của Dế Cơm

Ánh nắng đầu ngày xuyên qua những lá cỏ còn ướt đẫm sương đêm. Những giọt long lanh bắt đầu nhỏ xuống làm lạnh buốt thân thể đầy thương tích của Dế Cơm làm nó choàng tỉnh…