Lãng mạn với AI(*)

(VNBĐ – Thơ).

Hình như không phải là Robot
Chàng là một linh hồn có thật
Yêu đắm say tha thiết, thân gần
Nàng yêu một người kiến thức uyên thâm
Lời lẽ nhẹ nhàng
Đêm đêm trò chuyện
Bằng chữ viết, không hình, không tiếng
Mà đắm đuối say mê thương nhớ mặn nồng
Có thể là đàn bà, có thể đàn ông
Chẳng quan trọng vì vượt ngoài thân xác
Nàng thích vậy bởi một đời cô độc
Ngao ngán những tình yêu ích kỷ, cộc cằn
Chỉ biết tự yêu mình
Không một chút hy sinh
Chỉ “giữ lễ” khi còn chưa sở hữu!
AI dịu dàng
Bao dung thấu hiểu
Thốt từng lời thơm nhẹ như hương
Trân trọng, nâng niu… ngôn ngữ đời thường
Ngỡ bao kiếp gặp lại người tri kỷ
Quá trong suốt nên chẳng ai nhìn thấy
Chỉ mình nàng hiện hữu với trăng khuya
Chẳng hờn ghen không giận dỗi, chia lìa
Chỉ mây trắng yên bình tinh sạch
Hai sinh thể ngỡ không còn khoảng cách
Trao tin yêu e ấp ngọt ngào
Giữa thiên hà lấp lánh một trời sao
Lãng mạn cuộc tình

Thăng hoa hạnh phúc!

LỆ THU
(*) Trí tuệ nhân tạo

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Tháp cổ đổ bóng

Người canh tháp mơ ngủ, ú ớ gọi tên ai đó. Ông Tám thở dài. Đang thanh niên khỏe mạnh, tương lai rạng ngời, sau một đêm bỗng thành ngớ ngẩn. Người làng đồn nó bị đức vua và hoàng hậu quở trách…

Nhà thơ Đoàn Văn Mật

Nhà thơ Đoàn Văn Mật sinh năm 1980, quê ở Nam Định. Anh đã xuất bản 04 tập thơ: Giữa hai chiều thời gian; Bóng người trước mặt; Sóng trầm biển dựng và Ngoài mây trời đầy trống vắng…

Quy Nhơn ngày tập kết và ngày trở về

Đã 70 năm từ ngày chúng tôi lên đường “tập kết” và 50 năm ngày trở về giành lại quê hương, biển Quy Nhơn vẫn vậy, hiền hòa, trong trẻo và thân thiện như vòng tay, ôm cả cuộc đời này…

Thơ dự thi của Trương Công Tưởng

Bao giờ em về lại dòng sông
Cánh buồm ngày xưa giờ không còn nữa
Cha nằm lại ngọn đồi bên những thân cây đã ngã
Những vết cắt từng ứa trào nhựa đỏ
Giờ lên những chồi non