Ký ức mùa đông

(VNBĐ – Thơ).

Những hàng cây trút lá mùa đông
Thời thơ ấu gom lá vàng cho mẹ
Nhen ngọn lửa – xua mùa đông giá lạnh
Ấm lòng con có mẹ chở che

Cuộc đời con đi qua bao mùa hè
Vẫn nhớ về những mùa đông ngày ấy
Áo nâu sồng – trên cánh đồng – mẹ cấy
Mong những mùa vàng – trĩu hạt sai bông

Bao nhiêu năm vất vả xa chồng
Nơi chiến trận – cha con đi biền biệt
Những ngày đông – mẹ nhớ cha da diết
Gom lá vàng – thắp sáng cả mùa đông

Con của mẹ giờ xa những cánh đồng
Mùi rơm rạ chẳng bao giờ thấy nữa
Nhưng trong con – vẫn sáng bừng ngọn lửa
Những mùa đông – ngày ấy – mẹ ơi !

Dù con đi góc biển chân trời
Ký ức mùa đông chẳng bao giờ phai nhạt.

NGUYỄN ANH ĐÀO

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Khét

Thóc, vì sao chọn vàng
– tôi làm nên no ấm
cỏ, vì sao chọn xanh
– không đành nhìn đất bạc

Hương dừa

Đêm, trăng thượng tuần nấp sau gốc dừa. Những tàu dừa lòa xòa đung đưa làm ánh trăng vỡ vụn nhưng cũng đủ sáng trên con đường. Ngày mai tôi sẽ xa Y Muôn, xa mảnh đất này…