Khúc ru

(VNBĐ – Thơ). Lẽ đâu lại khép kín đời
sợ qua bậu cửa vấp lời thị phi
mây trôi sợ gió làm gì
hãy quên cuối đất mà đi cùng trời.

Lỡ say vì chén rượu mời
trách chi cái khắc ôm đời ngủ quên.

Buông dây bong bóng tuổi tên
mà yêu sắc tím lênh đênh lục bình
mà yêu đồi sỏi ruộng sình
gom bao trầy xước dệt tình mêng mông.

Sánh gì đời biển phận sông
cứ bay theo nắng mà lồng lộng mây
so chi phận cỏ đời cây
cứ đơm hoa trái mà bày tiệc vui.

Lạc trôi về phía ngậm ngùi
thuyền buồm đâu chỉ biết xuôi theo dòng.
Đời bao bến đục bến trong
thì năng chưng cất cho lòng thảnh thơi.

Thong dong dưới ánh mặt trời
biết yêu cuộc sống thì đời mãi xuân.

NGUYỄN THƯỜNG KHAM

(Văn nghệ Bình Định Xuân Tân sửu 2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người gác hầm đường sắt

Tôi bước ra đường ray và tiến lại gần anh, một người đàn ông đen sạm, có bộ râu đen và lông mày khá rậm. Trạm gác của anh ở một nơi hẻo lánh và ảm đạm…

Giọt nước mắt muộn màng

Mẹ muốn vậy. Con đi cho mẹ vừa lòng. Sa gào lên rồi chạy ra khỏi nhà. Lồng ngực phập phồng, đầu muốn nổ tung vì tức giận.

Theo nắng trôi về

Nắng chiều nghiêng chếch, đổ xuôi theo triền dốc, vàng phai. Chiếc xe bất ngờ dừng lại ở khoảng đất trống tương đối bằng phẳng nằm giữa lưng chừng đèo…

Nắng qua thềm thương nỗi đa đoan

Dạo gần đây có nhiều dịp trở về quê hương, tôi để mình bị hút vào những hoài niệm xưa cũ một cách thụ động không tài nào dứt ra được…