Khúc hát rừng dừa

(VNBĐ – Thơ).

Tôi yêu dáng đứng cây dừa
Hiên ngang mọc thẳng, bốn mùa ngát bông
Một đời hồn mãi trắng trong
Ngọt thơm giấu tận đáy lòng thẳm sâu

Lá xanh xanh thắm một màu
Bao đời trong gió hát câu tâm tình
Mỗi ngày soi ánh bình minh
Dừa như dáng đứng quê mình, mẹ ơi!
Dừa xanh đời nối theo đời
Lá nghiêng tán mát che người hành quân
Trưa nào mắt mẹ rưng rưng
Nâng niu quả ngọt tủi, mừng trao tay

À ơi… bé ngủ cho say
Võng dừa ru giấc mơ bay cao vời
Phải rằng từ thuở trong nôi
Đã nghe khúc hát cuộc đời dừa xanh

Quả cho dầu, lá làm tranh
Thản nhiên cây đứng chẳng giành công lao
Từng qua đạn xới bom đào
Dừa xanh đầu vẫn ngẩng cao như người.

LỆ THU

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Bạch đào

Chiều muộn. Vườn đông se sắt buốt giá. Những cội đào sần sùi rêu mốc đang co mình trong giá lạnh. Lơ phơ vài chiếc lá đào vàng úa còn sót lại trên cây như ủ cả một mùa đông năm cũ…

Nhà thơ Hương Đình

Ta về ngậm ngải người ơi
Bóng trầm khuất khuất trăng rơi ròng ròng
Ta về cất tiếng tru không
Tiếng ta chìm giữa mênh mông rừng tàn

Vang trưa

Một trưa của ngày hai mươi bốn tháng Mười Hai, đúng hai mươi bốn năm sau. Gã một mình trở lại suối Tiên bằng chiếc tắc xi bắt từ khách sạn. Nắng lấp lóa và nỗi nhớ lấp lóa…

Thơ dự thi của Huỳnh Minh Tâm

Nhớ tiếng chim khắc khoải chờ cánh đồng mùa gặt
Mẹ hằng đêm cầu nguyện một cơn mưa
Hoa trang rực rỡ rừng xuân dậy
Hoa cúc vàng mơ. Anh nhớ em.