Hồi ức

(VNBĐ – Thơ). 

Bao năm rồi vẫn không quên được
Cô gái giao liên có đôi mắt đen
đưa ta qua đường mười chín
Ngang trời từng loạt bom rơi

Đôi mắt cười tạm biệt!

Bao năm rồi vẫn không quên được
Lũ bạn cuồng văn bù khú rượu thơ
Có thằng hứng chí làm lãng tử

Ngày về sương gió xác xơ!

Bao năm rồi vẫn không quên được
Bàn tay xoa vết thương xưa khi gió bấc về
Mộng mị làn môi thiếu phụ
Đông chưa tàn mà cứ ngỡ xuân sang!
Bao năm rồi nỗi nhớ lan man
Chập chờn giấc ngủ
Cô gái giao liên đã thành bất tử
Bạn bè xưa kẻ mất người còn
Thiếu phụ giờ cũng khác
Và… tóc ta đã bạc!

Có phải đời là những cung bậc buồn vui!

VĂN TRỌNG HÙNG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Trăng trong sương

A Lếnh đi. Đêm bị gió bẻ nham nhở, hòn đá kê một chân kiềng gãy, mỏi tê dại, mắt Mẩy đỏ khé. Sương trắng như đàn bà đốt củi ướt hong váy ngày mưa…

Thơ dự thi của Khét

Thóc, vì sao chọn vàng
– tôi làm nên no ấm
cỏ, vì sao chọn xanh
– không đành nhìn đất bạc

Hương dừa

Đêm, trăng thượng tuần nấp sau gốc dừa. Những tàu dừa lòa xòa đung đưa làm ánh trăng vỡ vụn nhưng cũng đủ sáng trên con đường. Ngày mai tôi sẽ xa Y Muôn, xa mảnh đất này…