Hoang tưởng mùa xuân

(VNBĐ – Thơ).

Những con dế nhũi lời ca vào đất
Từ mùa xuân hoang tưởng đã lâu rồi
Từng nốt nhạc chấm phá lòng bụi bẩn
Bản tình ca réo rắt khúc xa xôi

Những tàn hoa xếp thời gian lớp lớp
Dấu chân nào ruỗng mục giữa mùa xuân
Ta cất giữ nụ cười em đáy cốc
Hớp cạn hơi tìm môi thuở lâng lâng

Hoang tưởng quá, nắng mùa xuân vàng rực
Giấc mơ xưa trú ngụ chốn vô thường
Ta lóc cóc bước chân về vô vọng
Hát tình ca như kể chuyện hoang đường…

NGUYỄN THANH XUÂN

(Văn nghệ Bình Định số Xuân Nhâm Dần 2022)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Những chắp vá rời

Thiện nhận tin báo có người đột quỵ tại khu biệt thự của anh vào lúc mười giờ đêm. Anh không hề ngạc nhiên khi sự việc xảy ra ngay trong khu biệt thự của mình…

Thơ dự thi của Nguyễn Hoàng Hoa

Nắng gió Trường Sa hun đúc da đồng
Biển mặn Trường Sa đậm đà giọng nói
Lính trẻ Hải quân cười tươi rói
Đón khách đất liền ra thăm đảo xa

Thơ dự thi của Thái An Khánh

Ta thấy dòng trầm tích ngàn năm cựa quậy
Tuổi đôi mươi nhựa sống vút trào
Núi đồi trôi cùng trăng ra biển
Bờ eo nào neo giấc mơ thơm.

Thơ dự thi của Nhiên Đăng

Trên độ cao 1.000 mét,
Người Bana cúng con nước, tạ ơn thiên nhiên 
Đốt lửa uống rượu cần làm phép
Dòng suối lạnh, đêm tràn xuống hơi thở bầu trời