Hoài niệm

(VNBĐ – Thơ). Anh trở lại con đường xưa ấy
Trời vẫn xanh như những tháng năm nào
Nắng vẫn trải trên triền đê dìu dịu
Sông ngàn đời, sóng nước vẫn lao xao.

Chỉ có em không còn qua lối cũ
Màu áo xưa giờ đã đổi thay rồi
Và mái tóc, không còn bồng cỏ rối
Của một thời, mơ mộng áng mây trôi

Anh dừng lại trên bờ đê hoài niệm
Bóng em xa, chiều bỗng tím hoang chiều
Dòng sông cũ lặng buồn không muốn chảy
Con đò chờ trên bến vắng cô liêu…

Em đã quên những lời ước hẹn
Đường cỏ may xưa mờ dấu chân người
Rồi có chiều nào em nhìn lại
Con đường xưa… thôi chỉ mưa bay.

ĐOÀN VĂN DŨNG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Màu đen huyền bí

Cậu chủ một lần nữa bước ra ngoài, để lại bức tranh và những cây bút màu ở lại. Bọn bút màu lại nhảy hết ra khỏi hộp, tò mò nhìn ngắm bức tranh…

Tiếng nhạc mưa

Đêm nay mưa chơi nhạc
Gõ nhịp lên mái nhà
Gọi tất cả lá hoa
Cùng reo cười nhảy múa

Ông Thần Nông gặt lúa

Muôn vì sao lấp lánh
Như những hạt thóc vàng
Cánh đồng trời thênh thang
Đang bắt đầu chín rộ

Duyên nợ trùng sinh

Lê Văn Hưng lại nhớ Ngọc Bích. Bao nhiêu năm tháng trôi qua nhưng bóng dáng người xưa vẫn da diết không thôi. Ánh mắt tuyệt vọng sầu thảm của nàng phút biệt ly luôn vò xé tâm can…