Hoa nắng tháng Tư

(VNBĐ – Thơ).

Mùa hạ, hoa cúc tần ô nở phía mây xanh
trong lòng quê rơm rạ
tôi thắp chút ánh sáng cuối ngày vào căn phòng nhỏ
những dòng ký ức chia nhau từng vụn gió
suốt đời cha tôi nghiền ngẫm lời của đất đai trổ lên mầm mạ
con rô gai nhủi vào vũng nước sót lại trong dấu chân trâu
ruộng lác phèn bám đôi tay mẹ lật lên gió Nồm tóc rối
câu ca dao ngoại cấy vào chiếc võng trưa.

à ơi!
ngó lên hòn núi chóp vung
đàn bò no cỏ,
tiếng mang tác buồn thung sâu cạn đáy
lồ ô cạ vào âm bản xóm làng
dang đầu một chiếc nón mê.

mang trên mình mùa hè ngọn gió Nồm chiều se chỉ sợi rơm
đan vào từng ngõ ngách làng mùi đồng ruộng
có phải da thịt nồng nàn hương thị mỗi khi đi qua xóm núi
cây trân châu ra hoa và kết nụ đầu mùa
dòng nước bắt đầu khô cho cây lúa trẩy hạt vàng
vào ước mơ của mẹ
vị đất đồng làng khói đốt cay mắt mây trời
câu ca dao nằm nôi
lẻn vào hồn từng chiếc lá
đêm mộng thấy người xưa trở về làng rôm rả chuyện trò
về vụ lúa
hồn tôi như chiếc rổ tre đựng đầy hoa nắng tháng Tư…

TRẦN QUỐC TOÀN

(Văn nghệ Bình Định số 108 tháng 4.2022)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Ấm cà phê

Không chút chối từ, Angela ngồi xuống, quàng tay quanh cổ tôi như một chiếc khăn quàng cổ trắng, vùi đầu vào ngực tôi để tìm hơi ấm, do nàng thấy lạnh…

Nghe em

Giữa mùa lá
Rồi mọi thứ sẽ quay trở lại 
vì em không cầm gì trên ngón tay thon
Giữ giùm anh mùa lá

Rơi

Nỗi buồn trong túi đã rơi
Con đường tan tầm dựng lên như vách núi
Không thể bước đến
Không thể rời đi…

Nhà thơ Văn Công Hùng

Thơ Văn Công Hùng thường trải những bâng khuâng, những góc nhìn bàng bạc, cảm xúc miên man, giàu thi ảnh. Đọng lại trong thơ ông là những tình cảm chân thực, đầy trách nhiệm với đời sống…