Hiển ngôn của tóc

(VNBĐ – Thơ). 

Có thể chết một lần trở thành vĩnh cửu/ giây phút vĩnh hằng của khoảnh khắc nhìn thấy nhau lần đầu là chết ở đấy cho một đời sống khác/ không gian nhiều chiều dừng lại ở lối đi cho đức tin cuối cùng trước khi Thượng đế quá sức/ cái miết tay lên da thịt háo hức mọi quan năng tự thân đã phủ kín nhiều hơi thở vào thung sâu/ không còn yêu bản thân để phẩm chất đủ đầy tồn tại về phía nồng nàn/ những đám mây đã lâu không tắm gội một ngày mát chỗ ta ngồi ngày của em ngày của ta buồn vui

ngày quên
em xôn xao trên tầng tầng xúc cảm thả hồn sập bẫy cơn mưa không dứt mình khỏi tàn tích cũ/ trên khuôn diện mới những mầm yêu len lỏi trân người/ nơi của nhiều ngày nắng cho đêm sâu trải ngọt/ em gọi hân hoan tuyệt vời tuyệt đỉnh nguồn sống vượt lên cao vời nuôi giữ ấm êm riêng

ta kẻ bất lực đong đêm bằng những vòng khói trắng đầu độc mình/ đếm từng dấu cũ những dấu ái chợt về làm trăm ngàn mũi nhọn găm vào hơi thở/ những bất biến giết người khi phải tin những điều Thiêng/ em thuộc về ngày nào trong ta trên hành trình đi đến/ khi em yêu nỗi mình và bao điều vượt thoát đầy kịch tính hơn tất thảy không ta

thời gian làm răng lược chải nỗi buồn rụng tóc và xạ trị lên khối u ta rao bán bằng lời buồn/ chứng nhân của từng sợi tóc mỏng manh trắng nhiều hơn sau những đêm trắng/ tóc bảo chứng lời thề như ngày xưa Mẹ ta nói vậy và Cha ta còn giữ đến ngày cùng

hiển ngôn của tóc
cuộc tự vận
lặng im.

ĐÀO DUY ANH

(Văn nghệ Bình Định số Xuân Nhâm Dần 2022)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Nắng xuân nồng ấm

Đó là một buổi chiều, tôi có thư. Chần chừ không nhận vì sợ nhầm. Không nhầm đâu cô, thư gửi từ trại giam đó – chị đưa thư quả quyết…

Thơ dự thi của Lý Thành Long

Nhớ thương nào từ phía ngọn Nồm khơi
môi má đầu nguồn ngả vào lòng xanh tận bể
duyên xà hai giọt phù sa thắm đỏ
đồng bãi phồn sinh

Những đứa trẻ sinh ra từ khuông nhạc

Mi hướng ánh mắt về phía bầu trời trong veo, xanh như mặt nước biển và bắt đầu cất tiếng hát. Biển rẽ sóng, tạo thành một khuông nhạc với năm dòng kẻ lấp lánh ánh vàng…

Tháng Mười Hai chạm vào miền nhớ

Tháng Mười Hai dịu dàng như một bản nhạc dương cầm, từng phím đàn vang lên trong trẻo giữa tiết trời se lạnh, mang theo hơi thở của những ngày cuối đông…