Hành trình yêu thương

(VNBĐ – Thơ).

(Kính tặng Đại tá Đặng Hà Thụy)

Đất nước bình yên
gia đình êm ấm
sao đêm đêm trong anh vẫn bộn bề chiến trận
những thầm thì yêu thương cào cấu cõi lòng.

Lại ba lô khăn gói lên đường
núi thẳm, vực sâu bạn anh còn đâu đó…
những phố phường, bản làng, xóm nhỏ…
vợ hiền, mẹ già vò võ ngóng chồng, con.

Cái đau, cái lạnh trèo núi, ngủ non
đâu bằng cái đau của lẽ mất còn
đâu bằng cái lạnh âm thầm lòng đất.

Trả lại tên cho một tử sỹ vô danh
gửi một người con trở về đất mẹ
là có thêm chút bình yên giằng xé
là có thêm niềm hạnh phúc đớn đau.

Ngày tháng trôi mau
quỹ thời gian dần cạn
việc đã làm là hạt sạn
sa mạc đời mênh mông.

Lại ôm cặp những lớp vỡ lòng
lại ánh đèn khuya ngổn ngang kiến thức
tìm sợi dây vô hình kết nối âm dương.

Công nghệ xóa đường biên địa lý
ngôn ngữ xóa cách ngăn dân tộc
sự kết nối âm dương xóa ranh giới bạn thù.

Những cựu binh ngày xưa hai chiến tuyến
giờ chung nhau hai chữ tình người
họ cảm thấy nợ với bạn bè đã khuất
cùng đi tìm đồng đội cho nhau.

Những cựu binh khâu vá niềm đau bằng tình đồng loại
biết rằng vết thương luôn còn sẹo
hy vọng chút thịt xương hóa giải được tâm hồn.

Tuổi hoàng hôn
vẫn tin những bình minh nắng đẹp
người cựu binh lại nối tiếp hành trình.

* Tác phẩm dự thi Cuộc thi sáng tác VHNT về đề tài “Cựu chiến binh tỉnh Bình Định trong thời kỳ đổi mới”

NGUYỄN THƯỜNG KHAM

(Văn nghệ Bình Định số 110+111 tháng 6+7.2022)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Anh hùng, gió chướng và con nước

Nguyễn Huệ trở về khi toàn thân ướt đẫm. Khuôn ngực vạm vỡ đầy những vết sẹo hiện ra dưới ánh trăng khi tỏ khi mờ. Năm ấy, Nguyễn Huệ ba mươi mốt tuổi…

Bạch đào

Chiều muộn. Vườn đông se sắt buốt giá. Những cội đào sần sùi rêu mốc đang co mình trong giá lạnh. Lơ phơ vài chiếc lá đào vàng úa còn sót lại trên cây như ủ cả một mùa đông năm cũ…

Nhà thơ Hương Đình

Ta về ngậm ngải người ơi
Bóng trầm khuất khuất trăng rơi ròng ròng
Ta về cất tiếng tru không
Tiếng ta chìm giữa mênh mông rừng tàn

Vang trưa

Một trưa của ngày hai mươi bốn tháng Mười Hai, đúng hai mươi bốn năm sau. Gã một mình trở lại suối Tiên bằng chiếc tắc xi bắt từ khách sạn. Nắng lấp lóa và nỗi nhớ lấp lóa…