Hạnh phúc trước cơn mưa

(VNBĐ – Thơ).

Em đang nép vào anh
Dưới sảnh một căn nhà đang khép cửa
Nhìn cơn mưa đang bay
Mềm như sương rụng

Đừng nghĩ gì về những điều mình đã có
Ngay cả trong giấc mơ
Chẳng hạn như chúng ta đang trở về tuổi 20
Với những nụ hôn tập tò nơi công viên xa lạ
không một ánh đèn
Những lùm cây say ngủ
Lặng im nhai lại nỗi buồn
Niềm vui vỗ cánh bay lên
Lẩn nhanh vào bóng tối

Đừng nghĩ gì về những điều mình chưa từng nghĩ đến
Trong mai sau
Rằng anh sẽ bước đi bằng những bước chân chập chững
Như đứa trẻ tập đi bên vòng tay mẹ
Thèm được chở che
Đứa trẻ chính là anh
Anh lại là đứa trẻ
Mẹ cũng chính là em
Em lại là bóng mẹ
Giấc mơ bỗng trở thành sự thật
Rất gần và rất xa
Khi lá mùa héo úa

Hãy nghĩ gì về những điều chúng ta đang hít thở
Với cơn mưa đang bay
Hạt non tơ mềm như sương rụng
Dẫn ta vào tình yêu đêm nay
Những nụ hôn cho nhau sẽ còn xanh mãi
Và trái tim gõ nhịp thì thầm
Dưới sảnh một căn nhà đang khép cửa
Có hai người bên nhau

Hãy nghĩ gì về những điều chúng ta đang có mặt
Không phải hôm qua
Không phải mai sau
Mà chính là những gì chúng ta đang tận hưởng
Thứ hạnh phúc lấp lánh
Trước cơn mưa tuyệt vời.

HUỲNH DUY HIẾU

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Tháp cổ đổ bóng

Người canh tháp mơ ngủ, ú ớ gọi tên ai đó. Ông Tám thở dài. Đang thanh niên khỏe mạnh, tương lai rạng ngời, sau một đêm bỗng thành ngớ ngẩn. Người làng đồn nó bị đức vua và hoàng hậu quở trách…

Nhà thơ Đoàn Văn Mật

Nhà thơ Đoàn Văn Mật sinh năm 1980, quê ở Nam Định. Anh đã xuất bản 04 tập thơ: Giữa hai chiều thời gian; Bóng người trước mặt; Sóng trầm biển dựng và Ngoài mây trời đầy trống vắng…

Quy Nhơn ngày tập kết và ngày trở về

Đã 70 năm từ ngày chúng tôi lên đường “tập kết” và 50 năm ngày trở về giành lại quê hương, biển Quy Nhơn vẫn vậy, hiền hòa, trong trẻo và thân thiện như vòng tay, ôm cả cuộc đời này…

Thơ dự thi của Trương Công Tưởng

Bao giờ em về lại dòng sông
Cánh buồm ngày xưa giờ không còn nữa
Cha nằm lại ngọn đồi bên những thân cây đã ngã
Những vết cắt từng ứa trào nhựa đỏ
Giờ lên những chồi non