Gửi em

(VNBĐ – Thơ).

Có phải không em
mùa đông năm xưa?
Khi cơn gió heo may tràn qua khung cửa sổ
Khi đông vừa sang trên con đường cuối phố
Em ngẩn ngơ nhìn theo bóng một người đi?

Anh đâu biết rằng sau buổi chia ly
Câu hát tiễn nhau còn vọng hoài nơi cố quận
Em vẫn xiêm y, vẫn má đào son phấn
Vẫn rực rỡ hoàng cung khắp chốn hý trường

Ngần ấy năm rồi, ta làm khách ly hương
Đau đáu nỗi niềm đợi một ngày hạnh ngộ
Để lại gặp em ngày xưa đầu phố nhỏ
Em hát ta đàn câu Xuân Lụy hợp tan

Ngần ấy năm rồi em có còn đối gương
Còn có chạnh lòng “con hát…” nhiều dâu bể
Đời vẫn thế, em ơi vẫn thế
Có sao đâu, làm đẹp cho đời

“Trời chẳng cho nhàn…” nên em đến nơi đây
“tìm chút rảnh …” thả hồn theo mây gió
Cuộc thế xưa nay, đâu là chân là giả
Xin đừng vội cười trong giả chẳng là chân(*)

Anh sẽ trở về với khao khát ngày xuân
Ôn lại cùng nhau những điều đang cất giữ
Nắn nót thanh âm cho tròn lời Xuân Nữ
Họa lại khúc Nam Bình, Phú Lục…
Gọi mùa vui!

(*) Mượn ý thơ Đào Tấn:
“Thiên bất dự nhàn, thả hướng mang trung tầm tiểu hạ
Sự đô như hý, hà tu giả xứ tiếu phi chân”.

CAO TRỌNG QUẾ

(Văn nghệ Bình Định số Xuân Nhâm Dần 2022)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người gác hầm đường sắt

Tôi bước ra đường ray và tiến lại gần anh, một người đàn ông đen sạm, có bộ râu đen và lông mày khá rậm. Trạm gác của anh ở một nơi hẻo lánh và ảm đạm…

Giọt nước mắt muộn màng

Mẹ muốn vậy. Con đi cho mẹ vừa lòng. Sa gào lên rồi chạy ra khỏi nhà. Lồng ngực phập phồng, đầu muốn nổ tung vì tức giận.

Theo nắng trôi về

Nắng chiều nghiêng chếch, đổ xuôi theo triền dốc, vàng phai. Chiếc xe bất ngờ dừng lại ở khoảng đất trống tương đối bằng phẳng nằm giữa lưng chừng đèo…

Nắng qua thềm thương nỗi đa đoan

Dạo gần đây có nhiều dịp trở về quê hương, tôi để mình bị hút vào những hoài niệm xưa cũ một cách thụ động không tài nào dứt ra được…