Gốm lưu lạc

(VNBĐ – Thơ). Từ vùng Gò Sành
lửa quánh lên men đỏ
thứ men đã chảy theo điệu Chaligia
đã ủ vào ấu thơ ta câu chuyện đàn gà vàng đi nhặt thóc
mảnh sành đỏ rọc
lỉnh kỉnh quanh nhà
bao năm đi qua…

bóng người chuốt gốm ngã theo những vòng xoay
rịn đỏ đôi tay
kẻ đứng người ngồi nhịp nào thoăn thoắt
sáu thế kỷ, ký ức nào lưu đày trong lòng đất
tấm bia chứng tích lỗ chỗ vết thời gian
giàn mướp giàn bầu hoa nở trên miền cố thổ

ở đây lưu dấu người xưa
một vùng gốm cổ
đêm đêm nghe lửa áp vào thớ đất
người rượu say ê a câu hát
người kể chuyện gánh nước Côn giang
người thủ thỉ chuyện vua Chế Mân đánh đuổi Mông Nguyên
ơi hỡi anh hùng sao si tình quá đỗi
chén rượu Huyền Trân biệt bãi nghìn trùng

gốm lưu lạc
mang dòng nước xứ Đồ Bàn
mang ngọn lửa nung đỏ góc trời Chiêm tự
mang dáng dấp người xưa sau lũy tre làng
vùi mình hun hút biển sâu
cô đơn nơi bảo tàng ngoại quốc

chỉ có cao xanh vòi vọi lưu dòng ký ức
chút cũ xưa ở chốn quê nhà…

VÂN PHI

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Nhà thơ Trần Kim Hoa

Kể từ tập thơ đầu tiên “Nơi em về” đến nay, nhà thơ Trần Kim Hoa đã có hơn 30 năm nặng nợ với thơ. Thơ chị neo vào lòng người đọc bởi những chiêm nghiệm, trăn trở đầy xúc cảm…

Thơ dự thi của Huỳnh Minh Tâm

Nhiều đêm ròng, tôi thao thức
Ai thêu dệt vẻ đẹp của đời sống?
Ánh trăng trải thảm vàng trên cánh đồng lúa
Hay đồng lúa đã dâng hiến tình yêu cho ánh trăng trú xứ?

Thơ dự thi của Trần Kế Hoàn

Sóng cúi đầu, biển dâng một tuần hương
Đảo chắp tay trước Quốc Công Tiết Chế
Ngọn bút sắc khảm vào đáy biển
đợi hịch truyền Tổ quốc lại bay lên.

Thơ dự thi của Nguyễn Tấn On

Nhiều khi núi đứng lặng thinh
Một chiếc lá rớt – giật mình – nhớ quê
Rưng rưng lỗi hẹn cuộc về
Thương từng vạt cỏ, bờ đê sông gầy.