Gọi xanh

(VNBĐ – Thơ).

Anh ơi
Lá đắng em còn một cây
Lá đêm em còn một bầy
Lối trăng em còn một đời
Một đời ta đi không mùa
Một mùa lên cao chơi vơi
Một mùa diều non liu diu
Một mùa tùng rinh thuyền son trâu vàng
Một mùa đồng trinh lùm tre lân tinh
Tay nắm tay buông miên man lời đêm
Tiếng khóc kim cương em tôi cầu hôn
Phím lẫy tinh khôi phím giàn giụa sóng
Sóng cất lên đi bài ca không bờ
Ta cất lên ta bài ca không mùa
Ướm lên tim anh một xanh dù lá đắng
Rớm lên môi anh một trăng rồi xa anh.

TRẦN HÙNG

(Văn nghệ Bình Định số 97 tháng 5.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Ấm cà phê

Không chút chối từ, Angela ngồi xuống, quàng tay quanh cổ tôi như một chiếc khăn quàng cổ trắng, vùi đầu vào ngực tôi để tìm hơi ấm, do nàng thấy lạnh…

Nghe em

Giữa mùa lá
Rồi mọi thứ sẽ quay trở lại 
vì em không cầm gì trên ngón tay thon
Giữ giùm anh mùa lá

Rơi

Nỗi buồn trong túi đã rơi
Con đường tan tầm dựng lên như vách núi
Không thể bước đến
Không thể rời đi…

Nhà thơ Văn Công Hùng

Thơ Văn Công Hùng thường trải những bâng khuâng, những góc nhìn bàng bạc, cảm xúc miên man, giàu thi ảnh. Đọng lại trong thơ ông là những tình cảm chân thực, đầy trách nhiệm với đời sống…