Gió chiều

(VNBĐ – Thơ). 

Lặng im như đá núi
Có hiểu gì nông sâu
Một cành khô thui thủi
Có biết mình ở đâu!

Nắng đầy trời đổ xuống
Nung ký ức nóng ran
Có còn nghe năm tháng
Cháy lòng cây bên đàng!

Con mắt sông có biết
Cỏ cây buồn rong rêu
Gió chiều bay hối hả
Dấu xưa đâu bây giờ!

Có nỗi nhớ thành tro
Cháy không nguôi chờ đợi
Con kiến khô hơi thở
Lạc về đâu rã rời!

PHẠM ÁNH

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Khét

Thóc, vì sao chọn vàng
– tôi làm nên no ấm
cỏ, vì sao chọn xanh
– không đành nhìn đất bạc

Hương dừa

Đêm, trăng thượng tuần nấp sau gốc dừa. Những tàu dừa lòa xòa đung đưa làm ánh trăng vỡ vụn nhưng cũng đủ sáng trên con đường. Ngày mai tôi sẽ xa Y Muôn, xa mảnh đất này…