Giằng mồ côi

(VNBĐ – Thơ). Chẳng biết mình là ai
Dám buồn..
Dám vui…
Dám hăm dọa một con cá ma đói nắng

Dụi mắt nhìn sông trôi
Nhìn người làng ôm con cá lạc
Về đâu…
Biết đời nguyện cầu ai…
Trăng thức trong màu di cư những tăm tích cũ, những thân phận cũ, và tiếng hát bâng quơ “ăn xin” màu buồn cũ…

– Mồ côi… Mắc mớ gì buồn
Coi như cầm giọt mưa nguồn… Khuyết trăng…

Thả giọt phù du khuấy mặt ao bèo bọt
Câu tiếng cười chứa chan tuổi thơ
Lầm lũi như không…
Mặc cơn mưa phơi màu trời rách…

Giằng như một gã thổ dân lưu lạc, ăn mày từng sợi nhớ cố hương lang thang trong từng sợi lửa đờn cò…

Cũ và buồn từng xác âm thanh héo rụng không mùa…

LÊ ÂN

(Văn nghệ Bình Định số 112 tháng 8.2022)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Hoa và nàng

Đối lập với sự nóng nảy của sếp tổng, thái độ của nàng vẫn điềm nhiên chẳng chút suy suyển. Nàng nhìn hắn rất lâu, lâu đến độ kẻ vốn đang kích động như con bò tót hiếu chiến…

Đôi mắt Tết

Trẻ nhớ nhà, già nhớ trẻ! Cứ mỗi khi heo may lành lạnh se se len lỏi, lởn vởn về quanh những sáng, những chiều là cái vòng nhớ nhung cồn cào muôn thuở ấy lại hiện lên rõ hơn…

Mơn mởn tháng Giêng

Tháng Giêng về, nhìn đâu cũng thấy mơn mởn những chồi, những nụ, ánh một màu xanh bạt ngàn, đầy sức sống mãnh liệt…

Ký ức màu khói

Những vệt nắng cuối ngày vẫn còn vương vấn trên bờ vai gầy guộc của bà. Xa xa, dãy Trường Sơn chìm dần trong sắc tím mơ màng,…