Em giòn khi mơn man

(VNBĐ – Thơ). Vành tai em như mộc nhĩ
Mộc nhĩ trắng tinh và lạ
Anh không nỡ nhai
Dù biết nó giòn giòn

Bàn tay búp măng em vừa ngọt
Không nỡ gia vị rau thơm và đậu phộng
Dù món đó rất hao rượu

Anh bỗng thèm theo em
Bát canh tập tàng mười sáu món

Như giậu mồng tơi bên bờ rào
Chiều chiều nhớ em mà vẩy nước

Như bụi rau ngót vừa nõn lá
Anh hay vò khi đứng trước em

Anh vừa giã cho em chén muối ớt
ớt hái từ cây ghen
chỉ một thoáng qua là xé lưỡi
em hít hà chưa em

anh không thể cắn vành tai em như mộc nhĩ
anh thích giòn khi mơn man…

LÊ VĂN HIẾU

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Khét

Thóc, vì sao chọn vàng
– tôi làm nên no ấm
cỏ, vì sao chọn xanh
– không đành nhìn đất bạc

Hương dừa

Đêm, trăng thượng tuần nấp sau gốc dừa. Những tàu dừa lòa xòa đung đưa làm ánh trăng vỡ vụn nhưng cũng đủ sáng trên con đường. Ngày mai tôi sẽ xa Y Muôn, xa mảnh đất này…