Đồi Thi Nhân

(VNBĐ – Thơ). 

Gió vít cây lang bang từ dưới chân đồi
Chiều đổ bóng nghìn câu thơ đáy huyệt
Nằm nghe đất thở ghì nén duyên muộn
Buộc mật đắng sang canh lưng lửng hốc nhìn.

Nào ai cân được chữ
Nào ai cầm nổi mưa
Nào ai đong phận thừa
Cho mùa xuân tự chín.

Trăng – nhân ảnh gặp nhau nâng bổng
Bẻ then lịm hối hả hái dâu
Vĩ Dạ mặn môi người xưa cắt nghĩa
Để chiều nay khăn trắng vít trên đầu.

Sém nhớ nhung trăng vội tìm người uống
Một cõi quên trên đỉnh nhớ lắt lay
Thèm nhốt gió và láng cong chếnh choáng
Sẫm chuỗi người trăng chết đuối vớt suông…

THY NGUYÊN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Nguyễn Tấn On

Nhiều khi núi đứng lặng thinh
Một chiếc lá rớt – giật mình – nhớ quê
Rưng rưng lỗi hẹn cuộc về
Thương từng vạt cỏ, bờ đê sông gầy.

Hồn đá

Đá nối tiếp đá. Đá bạt ngàn đá. Đá tựa vào nhau. Bà Ngàn đi giữa những đồng đội của anh Toàn. Tay bà nắm chặt gói đá anh Toàn gửi về. Lòng bà đau đáu…

Thơ dự thi của Ngô Văn Cư

Có bàn chân trần kể chuyện trăm năm
Ngọn đèn dầu soi vào trầm tích
Gương mặt người hồng lên màu đất
Tạc vào bóng đêm