(VNBĐ – Thơ).
Gió vít cây lang bang từ dưới chân đồi
Chiều đổ bóng nghìn câu thơ đáy huyệt
Nằm nghe đất thở ghì nén duyên muộn
Buộc mật đắng sang canh lưng lửng hốc nhìn.
Nào ai cân được chữ
Nào ai cầm nổi mưa
Nào ai đong phận thừa
Cho mùa xuân tự chín.
Trăng – nhân ảnh gặp nhau nâng bổng
Bẻ then lịm hối hả hái dâu
Vĩ Dạ mặn môi người xưa cắt nghĩa
Để chiều nay khăn trắng vít trên đầu.
Sém nhớ nhung trăng vội tìm người uống
Một cõi quên trên đỉnh nhớ lắt lay
Thèm nhốt gió và láng cong chếnh choáng
Sẫm chuỗi người trăng chết đuối vớt suông…
THY NGUYÊN