Đại dịch

(VNBĐ – Thơ). 

Đêm giao thừa mưa đá
Sáng đầu năm đổ rào
Nước mênh mông phố thị, làng quê
Nước dựng trắng các bức tường trắng
Khai xuân mịt mờ hy vọng
Run lên điềm báo lạ kỳ.

Có lẽ nào đã khởi đi
Một đại nạn tập thành đại nạn
Một đại nạn tan hoang hết thảy
Núi sẽ lở, sông chẳng còn bồi
Trên giang sơn đã nhiều chán nản?

Nhưng hơn thế, toàn cầu lâm đại nạn
Dịch bệnh hoang mang tan vỡ điêu linh
Hàng triệu ca dương tính
Mấy vạn người chết thảm
Lò thiêu xác khói lên đen đặc
Đen xám mặt người không chia ly…

Từ châu Á châu Âu châu Mỹ
Những thành phố ma
Những cao ốc vật vờ
Những con tàu không nơi cho cập bến
Những đoàn người hối hả
Như bầy chim chiều bay chập choạng
Xao xác tìm về cố hương
Những đám trẻ hoảng hồn mắc kẹt
Phi trường trắng lạnh màu tuyết rét
Ga tàu sập cửa gió hoang vu
Xe buýt đường dài mất hút bóng ma
Thế giới bạt ngàn ánh mắt âu lo
Toàn cầu đang dừng lại
Toàn cầu núp trong nhà!
Đại dịch nhân lên từ dối trá
Từ mưu kế đớn hèn
Từ ảo vọng cuồng điên
Là hoang dã đâm vào ngực văn minh
Là mông muội xuyên vào lưng tiến bộ
Không phải thiên họa
Đây chính là nhân họa
Khi lương tri bị đánh úp bất ngờ
Khi ngay thẳng vướng vào bịt miệng.

Loài người có bất ngờ trước đại dịch này không
Không, không đâu, hoặc chắc là ít lắm
Bởi loài người đã cảnh báo từ lâu
Phim Outbreaka đã vẽ nên bùng phát
Hai lăm năm trước mà giống thế bây giờ
Cotagion dựng thảm họa lây truyền
Còn nóng hổi đấy thôi
Bill Gates đã từng lo âu mà lên tiếng
Không phải chiến tranh, chính là đại dịch
Sẽ dẫn con người đến chỗ diệt vong!

Loài người không thiếu khôn ngoan
Để làm nên vô vàn vĩ đại
Nhưng loài người đã rất chủ quan
Và mãi mãi ngây thơ
Nào có ai tưởng tượng
Thế giới khan hiếm khẩu trang
Loài người không còn máy thở
Nhà máy làm máy bay ô tô tên lửa
Không cần nữa, cấp tốc làm máy thở
Loài người vẫn còn luôn bất ngờ
Trước mưu mô xảo trá của con người
Trước dối trá vượt qua mọi giới hạn.

Như thuyền cá tự đâm vào chiến hạm
Để mà chìm để chết đuối như không
Như ta ở trên đất khai phá từ tổ tiên
Mà có kẻ đến vu lấn chiếm
Những dối trá đã trở nên trơn miệng
Vẫn tiếp tục sinh ra
Ngay giữa thời đại dịch
Loài người bất ngờ không?

Ta là người Việt Nam
Xin cảm ơn từ chuyện lẫy nỏ thần
Cảm ơn cơn mưa rào đá đổ đầu xuân
Như điềm báo dạy cho ta cảnh giác
Dạy cho ta cách đối đầu gian ác
Dẫu nước non còn trăm mối tơ vò
Trước nguy nan lại gọi ta đoàn kết.

Thế giới mỗi ngày có cả ngàn cái chết
Ca dương tính vẫn hàng triệu tăng thêm
Liệu bao giờ mới trở lại bình yên
Mất cảnh giác, bài học này quá đắt
Nhưng ta tin rồi đại dịch sẽ qua
Như ta tin loài người luôn tồn tại.

Đại dịch này sẽ làm ta thay đổi
Không thể khác chúng ta phải tính lại
Phải liên kết chống dối trá đến cùng
Dối trá ở ngoài dối trá bên ta
Dối trá tham lam ngạo nghễ nhân quần
Chính chúng đấy căn nguyên đại dịch
Sau đại dịch, sẽ còn thêm đại dịch
Nếu ngay thẳng bị vướng vào bịt miệng
Nếu lương tri vẫn bị trói âm thầm
Nếu nhân dân vẫn là đồ giá rẻ
Trong mọi kiểu mưu toan…
               Hà Nội, tháng 4 – 8.2020

NGUYỄN THÀNH PHONG

(Văn nghệ Bình Định số 100 tháng 8.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Trăng trong sương

A Lếnh đi. Đêm bị gió bẻ nham nhở, hòn đá kê một chân kiềng gãy, mỏi tê dại, mắt Mẩy đỏ khé. Sương trắng như đàn bà đốt củi ướt hong váy ngày mưa…

Thơ dự thi của Khét

Thóc, vì sao chọn vàng
– tôi làm nên no ấm
cỏ, vì sao chọn xanh
– không đành nhìn đất bạc

Hương dừa

Đêm, trăng thượng tuần nấp sau gốc dừa. Những tàu dừa lòa xòa đung đưa làm ánh trăng vỡ vụn nhưng cũng đủ sáng trên con đường. Ngày mai tôi sẽ xa Y Muôn, xa mảnh đất này…