Chiều Vị Xuyên

(VNBĐ – Thơ). Mưa dài hơn cả nỗi đau
Mẹ còn ngồi đó thêm nhàu nhớ thương
Âm âm vọng tưởng chiến trường
Tuổi xanh con mẹ đã vương bước nào.

Khói hương bằn bặt nôn nao
Cứ rào quanh quýt cứ hao ánh nhìn
Tàn tro, xương máu, người tin
Vô danh, cúi lặng, mẹ vin bốn bề…

Mẹ gầy hơn nỗi tái tê
Chiều giăng sương muối ai về nhặt đâu
Mỗi hạt cát một nỗi đau
Vị Xuyên nợ gió, nghìn câu thơ thừa…

Con nợ mẹ lần tiễn đưa
Con nợ Vị Xuyên nhiều mùa xuân gẫy
Con nợ ngàn lau tan chảy
Gập người, cúi đầu, con lạy Vị Xuyên.

Hàng hàng bia mộ nằm thiền
Im im nghẹn tiếng nấc hiền mẹ ơi!
Lưng mẹ cong, thời gian vơi
Lời hương, lời cỏ, cõng lời mẹ ru…

THY NGUYÊN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Cô gái ở phòng số 14

Hòa quyết định ở lại phòng số 14 thêm ngày nữa. Thêm một ngày ở lại Đà Lạt, Huấn luôn ở bên cạnh Hòa khi lang thang trên dốc dài đỏ màu hoa phượng vĩ, lúc lại lích rích trong vườn dâu…

Thơ từ Trại sáng tác VHNT Đà Lạt 2025

Từ ngày 17 đến 26.5, Trung tâm hỗ trợ sáng tác phối hợp với Hội VHNT Bình Định tổ chức Trại sáng tác VHNT tại Nhà sáng tác Đà Lạt với sự tham gia của 15 văn nghệ sĩ…

Hương cau quê nhà

Tôi đứng nơi sân nhà, trước hàng cau cao vút như chạm vào mây trời, bỗng nhiên thấy lòng mình xao xuyến lạ. Những tàu lá lấp lánh dưới nắng chiều, những chùm hoa trắng ngà vừa bung nở…

Món quà năm mới

Sau khi dùng bữa tối một mình tại nhà, Jacques de Randal cho phép người hầu ra ngoài và ngồi xuống bàn để viết vài bức thư. Anh luôn kết thúc mỗi năm như vậy, vừa viết vừa mơ mộng.