Chiều Vân Phong

(VNBĐ – Thơ).

Những con đường đã nở bao nhiêu hoa?
Những khung trời đã đổ bao nhiêu mưa?
Những chia xa đã thức bao nhiêu nhớ?
Đã thổi bao nhiêu hoang tàn tôi?

Cho lần về

Bấm phím cùi bắp gọi H.
“Thuê bao quý khách…” xa xăm như một cọng gió cuối mùa
Boja(*) ơi Boja trà thơm loang quán lạnh
Hò hẹn với rượu hầm, âm nhạc với bất tận…

giờ đã thắp lên chưa?

Như những dãy núi ngâm chân mình trong biển

Bấy lâu tôi ủ phiền muộn vịnh lòng

Nay đất đai đang xanh trăm dự án

Ngàn giấc mơ bay trên Vân Phong

Bấm gọi thêm lần nữa
Vẫn “Thuê bao quý khách…”
Thờ thẫn, bồn chồn
Những tháng năm đến thời bù đắp

Mà tôi ở Mỹ Giang mà người ở Đầm Môn

Không giống những con sóng hiên ngang bờ bãi

Bấy lâu tôi bò bẫm quanh câu chữ buồn

Ôi chiều nay phố vườn bừng hát

Mới bài thơ quê hương

Những khung trời đã đổ bao nhiêu mưa?
Những con đường đã nở bao nhiêu hoa?
Những chia xa đã thức bao nhiêu nhớ?
Đã thổi bao nhiêu hoang tàn tôi?

Cho lần về

Chẳng hề có cuộc nào từ nhấn phím
Vân Phong đã gọi cho tôi bằng những âm động phía chân trời
Nếu như người còn yêu, còn nhẫn nại đợi

Uống chung nhau giọt môi tươi…

QUỐC SINH
(*) Boja là tên một quán cà phê, bar, hầm rượu ở trung tâm thị xã Ninh Hòa, tỉnh Khánh Hòa.

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người gác hầm đường sắt

Tôi bước ra đường ray và tiến lại gần anh, một người đàn ông đen sạm, có bộ râu đen và lông mày khá rậm. Trạm gác của anh ở một nơi hẻo lánh và ảm đạm…

Giọt nước mắt muộn màng

Mẹ muốn vậy. Con đi cho mẹ vừa lòng. Sa gào lên rồi chạy ra khỏi nhà. Lồng ngực phập phồng, đầu muốn nổ tung vì tức giận.

Theo nắng trôi về

Nắng chiều nghiêng chếch, đổ xuôi theo triền dốc, vàng phai. Chiếc xe bất ngờ dừng lại ở khoảng đất trống tương đối bằng phẳng nằm giữa lưng chừng đèo…

Nắng qua thềm thương nỗi đa đoan

Dạo gần đây có nhiều dịp trở về quê hương, tôi để mình bị hút vào những hoài niệm xưa cũ một cách thụ động không tài nào dứt ra được…