(VNBĐ – Thơ).
chiều nghiêng
vạt nắng
tàn rơi
ta
nghiêng gót
mỏi
qua trời bão giông
đi… về?!
một
cõi mênh mông
liêu xiêu
lối nhỏ
đời chông chênh đời
gió lùa
xô
tóc lệch ngôi
ta
lang bạt
giữa
cuộc người phong sương
nghiêng vai
thả
gánh đoạn trường
nghe
trong tĩnh lặng
giọt buồn… đầy vơi!
HỢP LÊ
(Văn nghệ Bình Định số 95 tháng 3.2021)