Biển

(VNBĐ – Thơ). Sóng biển vẫn hiền hòa
Vỗ vào đá
Mơn man bãi cát
Như mọi ngày

Tâm không còn mấy biến động
Những gương mặt thân quen
Lần lượt hiện ra
Kẻ còn người mất
Cuộc sống thật không dễ dàng gì

Tiếng sóng biển
Đều đều an ủi người đi xa
Dìu dặt động viên người ở lại

Lòng biển rộng
Gần gũi bao dung đến vô cùng.

VÕ NGỌC THỌ

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Khét

Thóc, vì sao chọn vàng
– tôi làm nên no ấm
cỏ, vì sao chọn xanh
– không đành nhìn đất bạc

Hương dừa

Đêm, trăng thượng tuần nấp sau gốc dừa. Những tàu dừa lòa xòa đung đưa làm ánh trăng vỡ vụn nhưng cũng đủ sáng trên con đường. Ngày mai tôi sẽ xa Y Muôn, xa mảnh đất này…