Bến xưa 

(VNBĐ – Thơ). Bến xưa không còn đò cũ
Người đi sóng gợn nhịp cầu
Chỉ cây sanh và mái đình vẫn vậy
Bí ẩn im lìm huyễn hoặc tuổi thơ tôi
Chuyện Vũng Ghềnh nước xoáy ngược dòng trôi
Nơi người đàn bà hại người đẹp hơn mình

rồi loan tin chết nước!

Cây sanh héo
Lá tuôn
Dòng dòng nước mắt
Mái đình rêu phong rung lắc
Tượng thần sầm mặt
Gió rít từng cơn!
Hôm sau người ta thấy ở góc đình môn
Người đàn bà biến thành loài rắn độc
Lạnh tanh

Một cuộn đá vô hồn!

Giờ nơi đây vẫn cô tịch lạnh lùng
Chim bìm bịp đi về sinh nở
Tôi chợt nghĩ mai kia cả làng lên phố

Mái đình xưa, cây sanh cũ còn chăng?

VĂN TRỌNG HÙNG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Màu đen huyền bí

Cậu chủ một lần nữa bước ra ngoài, để lại bức tranh và những cây bút màu ở lại. Bọn bút màu lại nhảy hết ra khỏi hộp, tò mò nhìn ngắm bức tranh…

Tiếng nhạc mưa

Đêm nay mưa chơi nhạc
Gõ nhịp lên mái nhà
Gọi tất cả lá hoa
Cùng reo cười nhảy múa

Ông Thần Nông gặt lúa

Muôn vì sao lấp lánh
Như những hạt thóc vàng
Cánh đồng trời thênh thang
Đang bắt đầu chín rộ

Duyên nợ trùng sinh

Lê Văn Hưng lại nhớ Ngọc Bích. Bao nhiêu năm tháng trôi qua nhưng bóng dáng người xưa vẫn da diết không thôi. Ánh mắt tuyệt vọng sầu thảm của nàng phút biệt ly luôn vò xé tâm can…