(VNBĐ – Thơ). Phố hồn nhiên
cứ ồn ào tấp nập
đôi khi thèm chút yên ả đồng quê
thèm ăn bưởi lên Hoài Ân, phố núi
và đôi khi, ta chẳng muốn quay về!
Mùi hoa bưởi
thơm lừng trong gió thoảng
em ra đồng, nghiêng chiếc nón làm duyên
rất bình dị, như hương đồng cỏ nội
nụ cười em và ánh mắt thật hiền!
Ở đâu đó
mùa xuân như ở lại
đồng lúa xanh, xanh biếc sắc mây trời
hàng cau vẫy ngọn gió đồng dịu vợi
sông Kim Sơn trong vắt chảy về xuôi
Đêm phố núi
hiền hòa như con gái
người đi xa, luôn mong đợi ngày về
khách ghé lại, dùng dằng đi không dứt
thương ánh đèn thao thức giữa ngàn xanh!
VĨNH TUY