Bên dòng sông Potomac

(VNBĐ – Thơ).

Năm mươi tám năm sau
Ngày anh tự biến mình thành lửa
Tôi và vợ con tôi mới đến được nơi này.
Mưa và gió lạnh!

Còn điều gì cồn sóng giữa trưa nay.

Dòng thời gian cuồn cuộn chảy trên cây
Đồi Capitol cỏ có khác gì hơn ngày trước
Morrison, Morrison(*)…
Tôi gọi tên anh mà dốc trời lộn ngược!
Nước Mỹ chẳng có anh nước Mỹ vẫn giàu
Nước Mỹ thiếu anh nước Mỹ thừa chết chóc!
Hỡi dòng sông Potomac,

Sao Morrison lại chọn lửa nơi này?

Có bao điều tê dại bủa quanh đây
Khi tôi tới cây vẫn còn ra lụa
Ngọn lửa thiêu đốt anh thì đã tắt lâu rồi

Anh bất tử cùng dòng sông bất tử.

Tôi không biết nước Mỹ giờ còn cần gì anh nữa
Nhưng trăm triệu đồng bào tôi nhắc đến hòa bình vẫn luôn nghĩ về anh
Về một tượng đài Morrison rực lửa
Cao hơn tượng đài bất tử đá hoa kia.
Dòng Hiền Lương quê tôi từng đẫm lệ cách chia
Đất thành cổ thịt xương người nung đỏ
Bom đạn Mỹ trút bừa lên thương nhớ

Lên cả ánh nhìn thơ dại tuổi Emily.

Tôi thả xuống dòng Potomac câu thơ
Tưởng nhớ một người anh yêu mến
mà chưa hề biết mặt.
Trời đã ngả về chiều, mưa giăng dày trước mặt.
Morrison, Morrison
Hòa bình hay nước mắt.

5.2023

LÊ QUANG SINH
(*) Norman Morrison (1933 – 1965) là một người yêu chuộng hòa bình đã tự thiêu trước Lầu Năm Góc để phản đối chiến tranh Việt Nam vào năm 1965.

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Êm như nước chảy

Cả trăm năm qua, họ Trương ở Mật Thiện luôn nổi tiếng hơn họ Hồ của Dương Tây. Vì thế, người họ Hồ luôn đố kỵ, cứ được dịp là tìm cách hạ bệ họ Trương…

Hai dòng chảy

Căn gác trọ buổi sáng im lìm như bỏ hoang, các cô gái đã ngủ vùi. Lý tựa cằm lên khung cửa sổ, hướng về dãy núi xa. Nỗi nhớ khẽ khàng, chậm chạp gặm mòn…

Về mái hiên xưa

Trong bàng bạc ký ức nơi xóm làng, luôn có một mái hiên. Đó là nơi những vòm cây che mát bọn nhỏ chơi nhảy dây. Là nơi hàng tre rì rào kêu những trưa hè chờ đám bạn đến lớp…

Bài học của Dế Cơm

Ánh nắng đầu ngày xuyên qua những lá cỏ còn ướt đẫm sương đêm. Những giọt long lanh bắt đầu nhỏ xuống làm lạnh buốt thân thể đầy thương tích của Dế Cơm làm nó choàng tỉnh…