Bảo tàng của cha  

(VNBĐ – Thơ). Tháng Tám ùa về trong kí ức của cha
“Bảo tàng” nhỏ ông mân mê từng kỷ vật
Những huân, huy chương ngời lên đỏ rực
Đôi dép vẹt mòn, chiếc gậy vượt dặm dài…

thuở Điện Biên, Trường Sơn

Có gì đâu! Góc nhà nhỏ giản đơn
Với cha đó là gia tài hạnh phúc
Cả một đời hiến dâng vì Tổ quốc

Mai này dành lại cháu con

Cờ búa liềm cha thề với nước non
Áo trấn thủ, mũ tai bèo còn đó
Lấp lánh những hợp thành trên ve áo cha một thuở
Dòng nhật kí dẫu nhuốm màu nhưng thắp lửa

mãi trong con

Tấm áo mẹ đan thuở ấy vẫn còn
Chiếc khăn nhỏ tặng cha ngày lên đường
thay lời hò hẹn
Ba lô cũ sờn vẫn căng đầy hoài niệm
Chồng thư cha gửi ngày nào có chỗ đẫm nhòa,

mẹ nhung nhớ gửi vào đêm

Đồng đội người còn, người mất vẫn vẹn nguyên
Những tấm ảnh vượt thời gian mãi bên nhau
nâng niu tri kỷ
Bảo tàng nhỏ của cha đời đời trân quý

Màu hoa đỏ mãi diệu kỳ, dung dị đến linh thiêng.

DUY HOÀN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Về nhà sớm mai

Chị ngẩng mặt lên. Lần đầu chị dùng mắt để đối diện với bà Bá. Chị nói câu từ chối bằng mắt, và cũng dùng mắt để van lơn. Đôi mắt của chị đục và mờ dần như chực chờ…

Con thuyền xuôi dòng

Một dòng sông và người con gái đang trôi. Anh cố gắng chạy theo nhưng không được. Anh muốn cô biết có người đang chạy theo mình…

Thơ dự thi của Phạm Thanh Phương

Chúng ta như những toa tàu
Kéo lê ngày tháng
Tới điểm cuối cùng mà chưa được sống
Đúng nghĩa: Một con người
Biết cho đi những gì quý giá nhất của mình…

Nhà thơ Trần Kim Hoa

Kể từ tập thơ đầu tiên “Nơi em về” đến nay, nhà thơ Trần Kim Hoa đã có hơn 30 năm nặng nợ với thơ. Thơ chị neo vào lòng người đọc bởi những chiêm nghiệm, trăn trở đầy xúc cảm…