(VNBĐ – Thơ).
thà như sóng vỗ mòn ngạch đá
thà như mây phiêu dật khắp nẻo trời
thà như gió, chạm khẽ đôi môi
và run rẩy sợi tóc em buổi sớm…
ta chẳng thể ngưng mình thôi suy nghĩ
về hình dung em, bóng dáng kiêu kỳ
nụ cười em, đốn tim ta sa ngã
hương môi thơm, giằng níu bước chân đi
ta chẳng thể ngưng mình thôi nhung nhớ
ngà ngọc em, bạch mai dáng duyên gầy
ta biết phận, nên lập trình nỗi nhớ
len lén nhìn em, trên đỉnh dốc, mà say…
VÂN PHI
(Văn nghệ Bình Định số 95 tháng 3.2021)