An Nhơn

(VNBĐ – Thơ).

Cái tên mà như men rượu
lâng lâng Bàu Đá trên đồng
những bông lúa cũng biết làm thơ
lọc mạch nguồn dâng cho đời vị ngọt
hai tiếng An Nhơn

cây thị Chùa Ông
cây lan trong vườn nhà ngoại
nuôi ước mơ
dệt một trời thơ

chúng tôi lớn lên cùng An Nhơn
lớn lên cùng tiếng còi tàu ngát hương sen mùa cũ
con voi đá chung tình trước bao ly tan.

bài thơ về An Nhơn tám mươi năm có lẻ
nhà thơ già soi chữ mình qua cổng chợ
những phận người lắt lay
câu thơ gày gò, câu thơ thàn thiệt
tinh anh con mắt đời

lớn lên cùng An Nhơn
những ngày xưa thân ái(*)
bóng điêu tàn(**) bên lầu tư tưởng
mọc những mầm xanh

thăm thẳm Cánh Tiên nghiêng hồ bán nguyệt
chốn binh đao
hóa giải những oan thù

An Nhơn
lòng chợt bình yên
nước dưới chân cầu Bến Gỗ
giọt giọt lăn
vọng tiếng chuông ngân

những con đường An Nhơn
chạy về tuổi thơ rung reng xe ngựa
tiếng mùa xuân mai nở
thơm tinh tươm màu áo học trò

thời gian ngày càng đi nhanh, trôi về An Nhơn.
núm ruột của tôi bên gốc thị già Văn Miếu
líu lo tiếng chim
hát
ngợi
quê nhà.

MAI THÌN
(*). Tên bài hát của NS. Phạm Thế Mỹ, người An Nhơn.
(**). Tên tập thơ đầu tay viết ở An Nhơn của Chế Lan Viên.

(Văn nghệ Bình Định số 104 tháng 12.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Sơn Trần

Ngày trở về, cái cò không còn đậu cọc cầu ao
Sung chát đời sung… mọi chuyện đã thành cổ tích
Tôi thấy mình hóa thành trẻ con hồn nhiên, tinh nghịch
Bên cánh võng  trưa hè thao thiết lời ru.

Nhà thơ Văn Trọng Hùng

Cũng như kịch, thơ Văn Trọng Hùng khá thành công ở cách mượn các nhân vật, các vấn đề lịch sử để nói chuyện thế sự. Gần đây, thơ ông trĩu những buồn vui nhân thế…

Bài học của Sẻ em

Hai chị em chim sẻ mồ côi cùng sống trên một ngọn cau. Sáng nào chúng cũng thức dậy từ sáng sớm hót ríu rít vài câu rồi sà xuống ăn thóc gạo cùng đàn gà…

Lửa tháp

Nàng không biết mình phải bắt đầu từ đâu trên hành trình này. Đọng lại trong ký ức chỉ là một đốm đỏ nhói lên giữa chiều mù sương…