ADN

(VNBĐ – Thơ). 

Những đứa trẻ cùng giờ sinh, ngày sinh
Tháng sinh, năm sinh trong bệnh viện
Đêm chiến tranh. Nhà sập, bom rơi
Có đứa bị trao nhầm cho người mẹ khác
Hai mươi năm, ba mươi năm sau
Khi xét nghiệm ADN, mới biết

Đứa bé lớn lên
Bằng giọt sữa, bát cơm, bằng tình thương máu thịt
Nhưng bà mẹ nhận ra
Đứa con không giống mình
Từ khuôn mặt, dáng người, màu da, mái tóc…
Nhiều đêm, cơn mê khác thường, người mẹ
không trọn giấc
Ở phòng bên, tắt đèn
Đứa con ngồi nghe tiếng lá khuya rơi.

Người mẹ mong tìm ra đứa con ruột của mình
Đứa con mong tìm ra người mẹ ruột của mình
Bao tin đồn sai lạc
Người mẹ ruột ở đâu? Đứa con ruột ở đâu?
Tìm hoài không thấy được…

Chiến tranh rồi loạn lạc
Hàng triệu mảnh đời máu thịt chia xa
không bao giờ gặp mặt…
Nhiều sự thật như lưỡi dao nhói buốt
Nhiều sự thật mãi mãi ngủ yên
Không lời đáp
Nhiều sự thật cao hơn sự thật:
Trong ngôi nhà bình thường ta gặp
Người không cùng dòng huyết, sống nương nhau…

NGUYỄN ĐỨC MẬU

(Văn nghệ Bình Định số 108 tháng 4.2022)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Anh hùng, gió chướng và con nước

Nguyễn Huệ trở về khi toàn thân ướt đẫm. Khuôn ngực vạm vỡ đầy những vết sẹo hiện ra dưới ánh trăng khi tỏ khi mờ. Năm ấy, Nguyễn Huệ ba mươi mốt tuổi…

Bạch đào

Chiều muộn. Vườn đông se sắt buốt giá. Những cội đào sần sùi rêu mốc đang co mình trong giá lạnh. Lơ phơ vài chiếc lá đào vàng úa còn sót lại trên cây như ủ cả một mùa đông năm cũ…

Nhà thơ Hương Đình

Ta về ngậm ngải người ơi
Bóng trầm khuất khuất trăng rơi ròng ròng
Ta về cất tiếng tru không
Tiếng ta chìm giữa mênh mông rừng tàn

Vang trưa

Một trưa của ngày hai mươi bốn tháng Mười Hai, đúng hai mươi bốn năm sau. Gã một mình trở lại suối Tiên bằng chiếc tắc xi bắt từ khách sạn. Nắng lấp lóa và nỗi nhớ lấp lóa…