Những ngày bình yên

(VNBĐ – Tản văn). Có những ngày mưa lạnh âm u chỉ muốn ngồi lì ở ghế sofa, ôm cốc cà phê nóng, đọc linh tinh hoặc nghe mấy bản nhạc jazz của cô ca sĩ quen thuộc.
Giờ mới hiểu vì sao Trịnh Công Sơn từng bảo, lòng thật bình yên mà sao buồn thế?
Vì thật ra, cảm giác bình yên luôn tiệm cận với buồn hơn là vui, nó mang sự điềm đạm trầm lắng của tháng năm trăn trở hơn là những khoảnh khắc chói lóa thoáng qua. Ai có thể mãn nguyện đi qua những ngày bình lặng mà không mong mỏi gì nhiều, có nghĩa họ đã bình yên rồi đấy.
Cuối năm nghe toàn tin xấu, hết sóng thần đến đánh bom, rồi người ta thà chọn sống tha hương dù phải trốn chui nhủi ở Đài Loan chứ không muốn về nhà…
Nhiều khi nghĩ, người mình như những đứa con trong một gia đình nghèo không hạnh phúc, bố mắng nhiếc cấm cản, mẹ thiếu thốn cay nghiệt cằn nhằn. Nên trong lúc sang hàng xóm xem ké tivi thấy họ đầm ấm vui tươi, mời ta ăn cả khoai luộc, cứ muốn ở luôn bển không về. Thiệt là khổ. Không gì buồn bằng cảm giác chẳng muốn về nhà, dù ngoài trời mưa lạnh Tết đến nơi.
Cho nên những ai còn thích về nhà, ở lì trong nhà, không ham hố tiệc tùng bon chen, không thèm khát những hẹn hò phù phiếm…, họ chưa hẳn đã hạnh phúc, nhưng có lẽ đã đủ mỏi mệt và bình thản trước mọi thứ, không cần cảm giác kích thích nào để bước qua buồn chán. Bởi sau tất cả với một số người, có lẽ được bình lặng sống đã là may mắn lớn của cuộc đời dành cho.
Và dẫu sao, hôm nay vẫn là một ngày mưa lạnh đẹp. Gạo đầy bồn, tủ lạnh đầy thức ăn, cà phê hãy còn trong kệ bếp và có người bạn ở đâu đó rất xa gọi về, kể những câu chuyện mỗi ngày quen thuộc.
Người ta bao giờ cũng lầm tưởng, tình yêu là để nói những lời thề non hẹn bể, những lời quyết liệt đắm say, nhưng nào đâu phải vậy? Nó đơn giản chỉ là sự lặp lại đều đặn như nhịp đập trái tim, những câu hỏi ngỡ như nhàm chán: Em ngủ ngon không? Em ăn cơm chưa?
Thì ra hạnh phúc thật sự của đời người chính là phải biết nhìn thấy điều đẹp đẽ trong những ngày dài bình lặng, sự sâu sắc yêu thương trong những quan tâm đơn giản hàng ngày. Và cảm giác biết ơn.

NGUYỄN BÍCH THỦY

(Văn nghệ Bình Định số 92 tháng 12.2020)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Hương cau quê nhà

Tôi đứng nơi sân nhà, trước hàng cau cao vút như chạm vào mây trời, bỗng nhiên thấy lòng mình xao xuyến lạ. Những tàu lá lấp lánh dưới nắng chiều, những chùm hoa trắng ngà vừa bung nở…

Món quà năm mới

Sau khi dùng bữa tối một mình tại nhà, Jacques de Randal cho phép người hầu ra ngoài và ngồi xuống bàn để viết vài bức thư. Anh luôn kết thúc mỗi năm như vậy, vừa viết vừa mơ mộng.

Tháp cổ đổ bóng

Người canh tháp mơ ngủ, ú ớ gọi tên ai đó. Ông Tám thở dài. Đang thanh niên khỏe mạnh, tương lai rạng ngời, sau một đêm bỗng thành ngớ ngẩn. Người làng đồn nó bị đức vua và hoàng hậu quở trách…

Nhà thơ Đoàn Văn Mật

Nhà thơ Đoàn Văn Mật sinh năm 1980, quê ở Nam Định. Anh đã xuất bản 04 tập thơ: Giữa hai chiều thời gian; Bóng người trước mặt; Sóng trầm biển dựng và Ngoài mây trời đầy trống vắng…