(VNBĐ – Thơ).
Lặng im như đá núi
Có hiểu gì nông sâu
Một cành khô thui thủi
Có biết mình ở đâu!
Nắng đầy trời đổ xuống
Nung ký ức nóng ran
Có còn nghe năm tháng
Cháy lòng cây bên đàng!
Con mắt sông có biết
Cỏ cây buồn rong rêu
Gió chiều bay hối hả
Dấu xưa đâu bây giờ!
Có nỗi nhớ thành tro
Cháy không nguôi chờ đợi
Con kiến khô hơi thở
Lạc về đâu rã rời!
PHẠM ÁNH