Gió chiều

(VNBĐ – Thơ). 

Lặng im như đá núi
Có hiểu gì nông sâu
Một cành khô thui thủi
Có biết mình ở đâu!

Nắng đầy trời đổ xuống
Nung ký ức nóng ran
Có còn nghe năm tháng
Cháy lòng cây bên đàng!

Con mắt sông có biết
Cỏ cây buồn rong rêu
Gió chiều bay hối hả
Dấu xưa đâu bây giờ!

Có nỗi nhớ thành tro
Cháy không nguôi chờ đợi
Con kiến khô hơi thở
Lạc về đâu rã rời!

PHẠM ÁNH

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Lê Bá Duy

Tháng Mười mưa trắng núi Tình
biết phương ấy mẹ một mình dưới mưa
buồn theo cơn bão cuối mùa
phận người mỏng mảnh hơn thua được gì

Thơ dự thi của Duyên An

Về ngồi dưới cây một chiều xanh ướt vai
trăm năm chảy trong thớ vỏ
thơm hoa đại trắng
uống dạt dào mạch nước Côn giang. 

Về yên bình dưới bóng cây

Có lẽ, chỉ khi làm bạn với cây, chứng kiến vòng luân hồi của cây, từ những ngọt ngào mà cây mang lại cho đến những mất mát mà cây nhắc nhở thì con người cũng được trải nghiệm…

Bữa tiệc ly

Tôi sẽ không kể cho ai về kết quả chẩn đoán. Tôi sẽ chỉ đơn giản là tiếp tục đeo chiếc mặt nạ mà tôi đã đeo suốt nhiều năm nay, ngay cả khi cơ thể bên trong tôi sẽ thối rữa…