Đồi Thi Nhân

(VNBĐ – Thơ). 

Gió vít cây lang bang từ dưới chân đồi
Chiều đổ bóng nghìn câu thơ đáy huyệt
Nằm nghe đất thở ghì nén duyên muộn
Buộc mật đắng sang canh lưng lửng hốc nhìn.

Nào ai cân được chữ
Nào ai cầm nổi mưa
Nào ai đong phận thừa
Cho mùa xuân tự chín.

Trăng – nhân ảnh gặp nhau nâng bổng
Bẻ then lịm hối hả hái dâu
Vĩ Dạ mặn môi người xưa cắt nghĩa
Để chiều nay khăn trắng vít trên đầu.

Sém nhớ nhung trăng vội tìm người uống
Một cõi quên trên đỉnh nhớ lắt lay
Thèm nhốt gió và láng cong chếnh choáng
Sẫm chuỗi người trăng chết đuối vớt suông…

THY NGUYÊN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Duyên nợ trùng sinh

Lê Văn Hưng lại nhớ Ngọc Bích. Bao nhiêu năm tháng trôi qua nhưng bóng dáng người xưa vẫn da diết không thôi. Ánh mắt tuyệt vọng sầu thảm của nàng phút biệt ly luôn vò xé tâm can…

Thơ dự thi của Thái An Khánh

An Nhơn ẩn vào ta bằng ngôn ngữ của lúa
đôi vai của mẹ gánh trĩu mặt trời
lấm tấm mồ hôi mặn mòi non nước
đất nặng nghĩa tình gieo hạt trái tim ai.