Ao cá của cha

(VNBĐ – Thơ). Mảnh vườn nhỏ, một vuông ao
Cha vui sớm – tối, ra – vào tưới chăm
Cây non bén rễ xanh mầm
Cá tôm bơi lượn tung tăng đợi mồi

Chiến trường thuở ấy xa xôi
Vết thương ngày cũ lành rồi lại đau
Trở trời buốt nhức canh thâu
Thương cha, mẹ giấu nghẹn ngào phía đêm

Rỗi nhàn quen thú điền viên
Mồ hôi đổ xuống nỗi niềm cũng vơi
Mặn chát môi – đắng cay đời
Tan trong tiếng cá quẫy đuôi sớm chiều

Giấc mơ còn những tin yêu
Có hồn đồng đội phiêu diêu chốn nào
Có mảnh vườn nhỏ, vuông ao
Nụ cười cha hóa ngôi sao cuối trời.

LÊ NGUYỆT

(Văn nghệ Bình Định số 112 tháng 8.2022)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Lê Văn Hiếu

Ta lăn lóc đứng ngồi
Ta lên rừng xuống bể
Nay ta chín – ta vẫn là hạt gạo
Vẫn đăm đắm cánh đồng chiều
Vẫn thương câu hát gánh qua sông…

Mê Cung

Giây phút Minh nhận ra trái tim của mình cũng là một mê cung là khi cậu nhìn vào mắt người con trai đó. Bộ dạng nó áp sát vào người cậu như muốn tìm kiếm ở đó một sự chở che, nương náu và an ổn…

Những bông hoa hạnh duyên

Ga Diêu Trì giữa ngày cuối hạ. Mặt trời như đậu trong tấm gương. Hơi nóng từ khung đường ray cộng hưởng cùng những ngọn gió Nam hầm hập phả lên bỏng rẫy…