Trong đôi mắt em có giấc mơ của núi

(VNBĐ – Thơ).

Hoàng hôn chưng cất mình thành những ráng đỏ
cánh hoa trên đồi nhật thực
mùa xuân hồng phía đỉnh cao
anh chèo thuyền lên nương
nguyệt lộng

Đêm đại ngàn bầy nhai lại bay đi
giấc mơ của loài lông vũ thiên di cùng mây trắng
giấc mơ bao la hơn bầu trời nhưng giấc mơ
không sóng sánh bằng đôi mắt em
anh cố vượt qua hai hàng chân mày mà sao xa quá
Ô Thước rụng đầy…

Cơn gió lao đi tìm sự im lặng của đá
đá lạnh lùng chạm đôi tay anh
chấp chới những vì sao quanh mình
chuyển động

Đằng kia là cầu vồng bảy sắc nối ngôi nhà cũ
với khu rừng nguyên sinh
ngôi nhà có gã tiều phu hóa đá
có gã gác rừng bỏ đi lâu rồi
hàng hàng mộ chí khốc liệt khắc tên người khát gỗ

Anh úp mặt lên đỏ – cam – vàng – lục – lam – chàm – tím
bước qua mở cửa ngôi nhà
ngôi nhà phát đi tiếng linh hồn thú hoang động dục
chồi non tách vỏ
chồi non nứt đất nhú xanh
tiếng dế kêu đêm quay về tuổi thơ anh
vùi sâu ngực bà trốn rét

Trên đồi sắc ong nhuộm nắng
những bông hoa rực rỡ sửng dại
khát khao lần xanh sông các vì sao về trọ
ngôi nhà lửa reo
khẽ ấm đôi bàn tay lạnh
khẽ ấm đôi bàn chân lạnh
khẽ run đôi môi đợi chờ
lung linh khuôn mặt ấy
bầy chiêm bao đánh thức mặt trời

Anh ngồi dậy
như thể một lần trong đôi mắt em có giấc mơ của núi.

NGUYỄN GIÚP

(Văn nghệ Bình Định số 107 tháng 3.2022)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Tháp cổ đổ bóng

Người canh tháp mơ ngủ, ú ớ gọi tên ai đó. Ông Tám thở dài. Đang thanh niên khỏe mạnh, tương lai rạng ngời, sau một đêm bỗng thành ngớ ngẩn. Người làng đồn nó bị đức vua và hoàng hậu quở trách…

Nhà thơ Đoàn Văn Mật

Nhà thơ Đoàn Văn Mật sinh năm 1980, quê ở Nam Định. Anh đã xuất bản 04 tập thơ: Giữa hai chiều thời gian; Bóng người trước mặt; Sóng trầm biển dựng và Ngoài mây trời đầy trống vắng…

Quy Nhơn ngày tập kết và ngày trở về

Đã 70 năm từ ngày chúng tôi lên đường “tập kết” và 50 năm ngày trở về giành lại quê hương, biển Quy Nhơn vẫn vậy, hiền hòa, trong trẻo và thân thiện như vòng tay, ôm cả cuộc đời này…

Thơ dự thi của Trương Công Tưởng

Bao giờ em về lại dòng sông
Cánh buồm ngày xưa giờ không còn nữa
Cha nằm lại ngọn đồi bên những thân cây đã ngã
Những vết cắt từng ứa trào nhựa đỏ
Giờ lên những chồi non