Cho các con

(VNBĐ – Thơ).

Các con đi rồi ngôi nhà nhỏ bỗng thênh thang
Ba mẹ lại ra vào giữa khoảng không vắng lặng
Thèm được lo toan, thèm quát lời trách mắng
Thèm góc phòng con quần áo vất lung tung

Các con đi cả rồi chén đũa chẳng đòi cơm
Miếng ngon dọn ra có dáng hình nhạt nhẽo
Dẫu vẫn biết tháng ngày không thừa không thiếu
Mà bàn tay già bấm đốt cứ loay hoay

Các con đi rồi để lại quanh đây
Chén trà sớm se lòng ba đến vậy
Mẹ gieo cải mầm đợi ngày con về lại
Từng đọt non tươi rói kéo thêm ngày

Các con như chim nhỏ tập đường bay
Ba với mẹ cũng tập quen dần xa nhớ
Những sớm sương gieo những chiều lá đổ
Có hai người già lặng lẽ dõi mây trôi

Dẫu mai kia trên vạn nẻo đường đời
Ba mẹ vẫn thấy các con như ngày xưa bé bỏng
Căn nhà nhỏ từng phút giây trông ngóng
Các con ùa về níu lại những xuân xưa!

NGUYỄN ĐẠI BƯỜNG

(Văn nghệ Bình Định số 107 tháng 3.2022)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Hoa và nàng

Đối lập với sự nóng nảy của sếp tổng, thái độ của nàng vẫn điềm nhiên chẳng chút suy suyển. Nàng nhìn hắn rất lâu, lâu đến độ kẻ vốn đang kích động như con bò tót hiếu chiến…

Đôi mắt Tết

Trẻ nhớ nhà, già nhớ trẻ! Cứ mỗi khi heo may lành lạnh se se len lỏi, lởn vởn về quanh những sáng, những chiều là cái vòng nhớ nhung cồn cào muôn thuở ấy lại hiện lên rõ hơn…

Mơn mởn tháng Giêng

Tháng Giêng về, nhìn đâu cũng thấy mơn mởn những chồi, những nụ, ánh một màu xanh bạt ngàn, đầy sức sống mãnh liệt…

Ký ức màu khói

Những vệt nắng cuối ngày vẫn còn vương vấn trên bờ vai gầy guộc của bà. Xa xa, dãy Trường Sơn chìm dần trong sắc tím mơ màng,…