(VNBĐ – Thơ).
Em là cô gái Chăm
Bước ra từ tháp Đôi
Em mang hương trời hương đất
Ủ trong tháp cổ bao đời làm anh say như mật
Anh uống nụ cười em uống ánh mắt em…
Em mang vẻ đẹp Chăm
Dòng sông Côn chảy đầy vơi mắt em
Đồi núi ruộng đồng bước theo chân em
Gieo màu xanh tháng năm
Nụ cười em bay lên! Bay lên!
Phảng phất trên tháp cổ ngàn năm…
Anh nghe khúc hát Chăm, điệu múa Chăm hiện về
từ lịch sử
Đôi tay em làm gốm và dệt vải
Nghìn năm sống lại
Trong sắc gốm Chăm trong thổ cẩm Chăm
Hồn Chăm thở trong mỗi nét hoa văn
Chảy bao đời bình dị cuộc sống Chăm
Bàn tay em làm vườn và trồng lúa
Tình đất, tình em ấp ôm nắng gió
Nở ra mùa cây trái sinh sôi
Đất nước mình có một ngọn tháp Đôi
Trong lòng anh mọc thêm một ngọn.
NAM THANH
(Văn nghệ Bình Định số 107 tháng 3.2022)