(VNBĐ – Văn trẻ). Trời lại sáng. Ngày đêm cứ nuốt rồi nhè nhau ra không biết chán, riêng y thì đã chán lắm. Y bực dọc ra phía bờ rào bẻ nhánh chè tàu làm tăm xỉa. Bên kia rào, nhà góa phụ trẻ vẫn cài then im ỉm. Trời cao chọc họng rồi mà vẫn chưa quét tước gì. Rõ chán! Đâu ra cái thứ đàn bà lười chảy thây thế nhỉ? Một tá ý nghĩ tai quái nhảy múa trong đầu, y bặm môi ném hòn đá đánh đốp vào vách lưng nhà ả. Tức thì có tiếng sột soạt, thoáng thấy bóng người dật dờ như ma đói trong chòi hoang.
Nhà sát vách nhưng đã bao giờ y hỏi ả nổi một câu. Chỉ đứng bên này rào len lén nhìn sang. Đời lính tráng không ngán một thằng phỉ nào, thế mà nhắc tới đàn bà y lại lạnh gáy. Nhớ lại ngày giải ngũ, đám phụ nữ chạy lỏng cả cạp quần vì trông thấy cái đầu hói nhoáng, trống hoác như hố bom của y. Họ kháo nhau y bị thuốc diệt cỏ gặm cho trụi lủi, không bấu víu vào đâu được. Y đem cái tự ái ấy vào rừng làm bạn với gỗ, tự nhủ vướng vào đàn bà chỉ bừa bộn cái thân, thà để ma rừng hốt vía có khi còn đòi lại được. Thế mới biết, giống đực cũng quá lứa lỡ thì chứ riêng gì giống cái.
Kể ra y thầm ngóng ả cũng đã hơn nửa đời người. Ngày ấy, y cất ả như của để dành, nghĩ kè kè sát vách cơm không ăn thì gạo hãy còn, ai dè về đến đầu làng mới hay “đóa nhài cắm bãi lâu nhâu” mất rồi.
Ả vớ phải thằng chồng nát rượu. Hắn tặng ả những tháng ngày rượu tràn mi đong đầy nước mắt, tập cho ả nếm đủ mùi rồi bỏ ả. Bẵng vài năm, hắn ngọt nhạt bứng luôn thằng cu con. Ngót nghét cả chục năm ả sống kiếp nạ dòng góa bụa. Chuyện sẽ phanh lại ở đó và còn vớt vát được nếu như không có cái ngày tai vạ đó.
Một ngày hè nắng oi mắt. Xe lu, máy xúc rầm rập lăn về xó núi. Con đường mòn mòn dần phía sau lưng. Ả mở quán nước mong kiếm xèng ra xèng vào. Hắn tới, mở cái giọng mượt mà quá thể:
– Em không phiền nếu tôi ghé chân xin chén nước chứ?
Ả ngợp trước bóng quan lớn đang toan đổ ập xuống. Hắn sà vào tận chỗ thị mới sực đon đả:
– Vâng! Anh vào đi ạ! Nắng thế mà nước nôi vẫn ế ẩm anh ạ! Anh uống nhân trần hay rau má?
Mắt hắn đang nhắm tịt vì nắng đã hưng hửng mở. Tháo kính, bóp sống mũi, giọng hắn chùng hẳn xuống:
– Em giống vợ anh thế! Chỉ nấu hai thứ nước này giải khát. Tiếc là cô ấy mất khá lâu rồi. Anh uống cả hai loại. Ít đường thôi nhé?
Hắn cười. Mồ hôi lịm dần trong lớp da sồ sề đang áp đảo quai hàm. Cốc nước lọc xọc đá hắn đá mắt xin thêm:
– Anh đi kiểm tra chất lượng công trình. Bọn anh về bụi quá phải không em?
Ả phe phẩy quạt mo, xởi lởi đón lời:
– Bụi gì đâu ạ! Rảnh rỗi, anh ghé quán chống thiu cho nước em nấu nhé?
Hay quá! Hắn bắt ngay lời ả:
– Anh muốn chống thiu cho cả em. Em đồng ý không?
Mặc ả tin hay không? Hắn rót kiến vào tai ả, anh anh em em ngọt xớt rồi rảo bước ra ngoài. Hắn qua lại tỉ tê với ả, có trời xanh chứng giám bát nước ả nấu giải nhiệt giữa thanh thiên, không có đêm vằng vặc nào cả. Hắn lè lưỡi đếm tiền trả cho ả, chẳng có gì là không sòng phẳng ở đây. Hắn đưa tờ tiền to đùng, ả không có “thối” hắn giúi luôn vào tay gọi là trừ dần phí hạ nhiệt. Ả chết mê chết mệt hắn. Giai đất Bắc phong lưu, hào nhoáng. Ăn nói gọn ghẽ, kín kẽ, ngắt từng chấm phẩy… Chuyện gì tới nó cũng phải tới.
Chiều chập choạng, gà loáng quáng mắc màn đi ngủ. Sấm sét rượt hắn chui tọt vào nhà ả, vừa chạm mặt hắn đã hỏi:
– Em còn cơm nguội không, cho anh xin vực?
Ả nhũn hết dây dựa trong người, thấy tội cho hắn. Ngần ấy tuổi còn nay đây mai đó, bữa no bữa lỡ. Ả không ngần ngại nhóm lửa thổi cơm, dí cá mòi nài nỉ hắn. Hắn ăn như kẻ sắp chết đói vớ được bánh màn thầu. Ả se sắt, nhộn nhạo mớ tơ lòng. Hơi thở hắn hong khô bức vách in bóng hai người. Ấm quá! Da thịt ả reo lên, chúng giãn căng ra. Trông ả bây giờ mây mẩy như đỗ đỏ hút no nước. Phải hơi đàn bà gặp hơi đàn ông, các thớ thịt cứ căng phềnh lên thế chăng?
Hạnh phúc vốn dài chẳng tày gang… Một chiều đông rét mướt, mưa phùn giăng khắp lối. Một mụ đàn bà hổ báo lao vào nhà ả. Đúng lúc, ả và hắn đang lắp ghép cho nhau. Mụ hất tung tóe một lố giản đơn đang gom góp trên bàn. Ả hứng trọn cái xô nhúi cắm đầu vào cột nhà kèm theo tiếng thét xé không gian:
– Cái con đào mỏ kia? Mày khép mở với ai mặc kệ cha mày. Sao đến chồng bà mày cũng không tha?
Ả bổ ngửa người. Té ra vợ hắn còn sống đâu đã xanh rì cỏ như hắn nói. Lẽ nào lại thế? Ả vẫn còn chưa tin vào tai mình. Cái máu Hoạn Thư của đàn bà quả ghê gớm. Mụ sỉ vả hết nhẽ, moi móc hầm hố hang hốc lên để vò xé. Vết chân răng hằn lên da thịt, máu non rịn ra xanh lè như vết chó táp. Dân xóm Lá được thể kiếm câu chuyện làm quà, góa bụa tằng tịu với thầu cầu đường thành tin sốt dẻo từ đầu ngõ đến tận xó xỉnh chuồng gà. Ngần ấy năm cô quả nay chắp vá cộp cạp những tưởng nên cơm cháo gì. Ai dè chốc lát đã bê bối rối mắt. Thứ già nhân ngãi non vợ chồng nó chóng vánh, ráo hoảnh nhiều khi quá lố.
Cuộc đời ả gói gọn lại chỉ có thế, so với các bà các chị trong làng thì cái cơ sự rình rang ấy xứng đáng được liệt vào hàng dữ dội, cả làng cả tổng ai cũng biết. Y thấy ghét loại đàn bà ham hố đó. Thiếu thì cũng đã thiếu rồi, ai lại đi rước điều tiếng về làm trang sức bao giờ. Tự dưng y thấy bực mình. Thuốc lào cũng hết nhẵn không vét nổi lại một bi đến là khiêu khích. Y ngấp nghé bờ rào trông sang nhà bên ấy, người đàn bà đã trở dậy.
Trông thấy y, ả bối rối gọi:
– Anh La…m?!
Ả gọi tên y nhưng phát âm không rõ. Trên gò má lồ lộ mấy đốm nâu xanh như màu da nám chắc là dư âm của thị phi. Cố gắng lắm y mới nhếch mép lên để hở mấy mẩu răng ra chào ả. Bát nước chè rụt rè đáp xuống mặt bàn. Y nhíu mày quét qua ả, dường như cái dại nào cũng để lại sản phẩm. Ả chửa! Ngụm nước bỏng đắng trong khoang miệng, y hỏi đoàng đoàng như nả cả băng đạn:
– Mấy tháng rồi? Ăn được gì không? Tăng cân hay giảm? Họ hàng… À không! Bố nó biết chưa?
Ả trừng mắt trát lên mặt y một lớp phấn vô duyên không thể nào cạo mỏng. Y quên mất việc con gì chửa cũng dữ. Đôi mắt đó nói thẳng với y:
– Chồng con gì mà gặng hỏi người ta như thế?
Y thọng mặt như giẻ lau nhúng nước, ì ạch kéo ấm ức ra về. Cái kiểu chà dép xoèn xoẹt ấy dễ chừng làm mòn đường chết cỏ. Lớp niêm mạc vốn miễn dịch với đàn bà bong tróc ra trông thật nham nhở. Phải! Chồng con gì chứ? Cũng chỉ là người dưng thôi mà. Vô duyên hết cả phần thiên hạ. Y lúng túng chữa thẹn để thổi dịu đi nỗi hiềm đang cồn lên xoắn xuýt. Người ta khổ vì yêu không đúng chỗ còn y khổ vì không còn chỗ để mà yêu. Đời vẫn hay vẩn vơ như thế. Vừa vào đến cổng đã gặp ngay bà cô nhọn mỏ:
– Anh vừa ở đâu về? Thiếu gì mà lân la vào cái xó ấy? Thiên hạ chọc đũa vào nhà mình đến nơi rồi đấy.
Sẵn máu bực trong người y gằn giọng cãi:
– Sốt ruột! Người ta bán thuốc lào, cháu thèm thuốc thế thôi. Cô cứ bới chuyện ra mà nói.
Đã thế bà càng không tha:
– Thuốc lào? Tôi chả tin. Thế thuốc lào ở đây rít kiểu gì? Anh liệu lên lâm trường sớm đi. Ở nhà ngày nào sa bẫy con nhền nhện ngày đó. Mạt phúc mạt vận cũng không đi rước cái kiểu lúng liếng ấy về. Anh nhớ lấy lời tôi.
Lời bà cô phi thẳng vào đống tự ái đang rò rỉ, tức khí y gào toáng lên:
– Lên thì lên! Chừng ấy thôi mà cô nói lắm. Đã có miếng nào đâu mà xúc tiếng đút vào mồm tôi? Và dù cái thằng này có thậm thụt gì thì cũng chẳng việc gì đến bố con nhà thằng nào. Hoa giữa trời chẳng của ai sất. Rõ rỗi hơi! Cứ bới móc, săm soi… có mà nát hết lương duyên.
– Lương duyên gì với cái ngữ ấy? Anh cuốn gói lên rừng cho tôi. Cuốn ngay!
Đuổi thì đi! Mũi nhằm nhặm cay, y hậm hực bẻ cong từng con dốc. Trời sa sầm nét mặt xẹt bung ra những vệt cào xước mặt. Cơn đằng đông đuổi theo sát đít y cũng kệ. Sấm rền vang lôi cổ đám măng rừng nhỏm dậy. Bao lắng lo không biết ở đâu ùa về, kéo hơi thở y dài ra ngăng ngẳng. Giờ này, hẳn ả đã bị bôi trát tèm nhem lên mặt. Thân đàn bà nhỡ nhàng đêm hôm gió máy biết xoay xở kiểu gì. Ai cũng bóng gió xa xôi biết gọi ai cho phải? Đúng thật là… Khi không lại nhớ người dưng thế này? Y trở mình cấu vào lưng chiến hữu:
– Cuối tuần tao có việc cần xuống núi. Mày ở lại bốc nốt xe gỗ này nhé?
– Cần việc gì? Vẽ chuyện! Bê hẳn một tá lên đây đi.
Y tặc lưỡi mượn tạm một lý do:
– Không! Tao về vời thầy cúng cắt phắt duyên với con ma rừng đi. Nó bám dai như đỉa không tòm tem gì được. Bao nhiêu năm chung chạ với gỗ vẫn chưa lợp nổi một mái nhà với ai. Quẩn quanh chỉ một đống gỗ nằm ườn thây ra đợi lột trần… Bói ra ma nhưng thôi cứ thử xem, nhỡ được thì sao?
Nghe thế, anh bạn bật ngửa người:
– Có mà rước quỷ rước ma về nhà, chỉ tổ tốn nước nôi xôi cúng. Thiên hạ hợp tan nhặng xị còn ông chín nẫu cũng chẳng vong nào ám. Thôi! Cờ đến tay ai người đó phất. Cái số ma trơi nó thế. Thế còn ả Mây? Làng sắp lên đây bắt ông về quy án đấy. Họ bảo ông là nhà sản xuất chứ không phải cái thằng sề kia. Ai bảo ngóng ả cho lắm vào. Vì ở đời rất hiếm thằng nào ngu để được tiếng tử tế nên thiên hạ túm cổ ông, bắt cái đầu hói của ông đội mũ. Hiểu chưa?
Y cáu tiết muốn thụi cho thằng lắm mồm mấy phát. Cái mồm hầm hố y hệt lũ chèo bẻo dưới xuôi. Nán lại giường tổ ê lưng, y bỏ ra ngoài đốt thuốc. Đêm đại ngàn ma quái, tiếng bóc tách chọc gốc chui lên của măng làm nỗi nhớ Mây công khai vạ vật, chẳng thể nào nhàn nhạt đi được. Có khi nào Mây chỉ là cơn mưa ảo? Chưa kịp mơn trớn lên gò má đã hóa hơi ngay khi vừa mới lơ lửng lưng chừng trời? Không! Dù Mây có là mưa đậm đặc a xít làm biến dạng thể xác này cũng phải giữ bằng được. Y vơ vội đám quần áo ẩm, cõng trên lưng con dốc chênh vênh xuống núi.
Cả làng mất điện. Đám đàn bà con gái kéo nhau đi lễ những mai kia mới về. Mỗi khi họ hành hương, đàn ông ở nhà lại lắm kẻ mắc chứng mộng du. Ngay cả y cũng không ngoại lệ. Y xắn ống lội ra phía bờ rào, vạch một lỗ nhòm sang bên ấy. Căn nhà lá cửa ngõ tối thui. Có bóng người mò mẫm châm đèn, hơi dầu thư thả nhả hơi. Ả vẫn thế, lại thui thủi như bó củi mắc chứng tự kỷ.
– Cô Mây… Cô Mây ơi?!
Y gọi ả như muốn cả làng nghe thấy. Có gì đó nằng nặng đang khấp khởi trên vai.
– Tôi mang cho cô thứ này hay lắm!
Cần gì ả mời, y phăm phăm vào nhà tự nhiên như ruồi nhảy đầm trong mâm cỗ. Ả tựa lưng vào cột nhà, mặt nghệt ra nói với y bằng cái giọng lạnh tanh:
– Anh về đi. Nhà sát vách cũng không thân thiết gì. Anh làm thế người làng chê anh dại, làng này một mình tôi ngu dốt là được rồi.
Nén cái máu tự ái lại, y kéo mắt ả nhòm vào bao tải:
– Cô xem! Toàn măng. Ai bảo chửa ăn măng đẻ con mọc lông chi chít như lại tổ? Đúng là ma nhát không bằng người nhát, có chút hơi rừng vào oắt con sẽ lớn vổng như luồng. Măng nướng chấm muối ớt nhé. Ngồi xuống đi, sao cứ đứng mãi thế?
Ả thả lỏng cơ hàm xuýt xoa ăn thỏa thích. Vết chân chim giãn ra tan vào má. Môi ả hồng, bóng mẩy những đường vân ngơ ngác. Hơi núi rừng miên man lẩn vào dây rốn, đứa bé con đạp túi bụi in cả ngón chân lên bụng mẹ. Cái xác ve vô hồn được tưới tắm bỗng trở nên mỡ màng, hoang dại. Run rủi thế nào, buổi xế chiều cái đầu hói lại được giời ân xá cho một mái tình, đủ cả trâu lẫn nghé. Còn gì dịu dàng hơn khi hai kẻ cô đơn biết bấu lấy nhau giữa cuộc đời. Nghĩ cũng đáng để y mơ một giấc mơ có thật và phải thật dài.
Bảnh mắt y lăng xăng bổ củi, chặt mía, luộc trứng, bới khoai lang… Tất tần tật y tuồn hết qua hàng rào cho ả. Chó chui mãi cũng thành đường tơ lụa. Một lỗ chó chui là cần và đủ để tiếp tế từng chuyến hàng trót lọt, chẳng sợ con mụ nào biết để bới banh ra. Ráng cho Măng con làm búp măng non lớn lên giữa rừng đời vậy. Y nở cả buồng phổi cho ý nghĩ vĩ đại đó.
Gió Lào gào thét, ông mặt trời hả hê cào muối trên cánh đồng sặc sụa nước. Một đống lim già phơi lưng trần nhẫy mỡ, ban mai giữa đại ngàn càng thêm nóng bỏng. Y dán mặt xuống đất, tiếng người cũng không vực nổi lên.
– Anh Lãm ơi?! Ai vác con lên ăn vạ này? Anh ra mà xem! Mau lên!
Tiếng thằng Cai xỏ lá, nó đá đểu mình đây mà. Mặc xác nó!
– Anh Lãm ơi!?
Quái! Tiếng đàn bà sao quen lạ? Không lẽ là…? Y nhảy nhào xuống gọi toáng lên:
– Ôi Mây! M…ẹ thằng Cai. Sao mày không nói sớm?
Cả lâm trường nháo nhào phát tin hỏa tốc. Mồm thằng Cai rồ lên như máy cưa:
– Bớ làng! Bớ rừng! Ma nữ hiện hình. Ma xách đồ lên thăm anh em.
Trưa hôm ấy, rừng đón hơi hám của đàn bà dưới xuôi. Cả lán múa may quay cuồng cùng xoong cá mắm mặn chát, ngọt thấu cổ họng chui lên. Y say tình cà tưng như trẻ con hóng hớt chuyện người lớn. Thằng Cai rung đùi rầm rập, mồm xoen xoét ra vẻ tâm lý lắm:
– Thôi… để bát em rửa cho, bác dẫn chị đi du hý đi. Nhớ cầm thuổng tranh thủ bẩy măng. Tuy nhiên… bác phải nghe em! Cao thủ không bằng tranh thủ.
Bố thằng ôn con. Vỡ chum đến nơi rồi còn tranh thủ cái nỗi gì? Không mau phắn xuống bếp, lè nhè ông đá lăn xuống suối bây giờ. Chưa bao giờ lâm trường náo loạn đến thế. Cứ như đàn bà ở đâu thì ở đó có chuyện. Ả tản bước thật chậm. Cái bụng võng xuống, rung nhẹ một chút thôi cũng đủ đẻ rơi giữa rừng. Đôi nhân ngãi vô tư rủ rỉ mặc cho lão thông già nhíu mày rên khẽ vì mất máu. Rõ khổ! Cứ đến mùa người ta lại ban cho lão mấy vết chém và cái bát hứng tiết.
– Bụng đã lừng lững thế này còn lên đây làm gì? Đường sá xa xôi, em không sợ đẻ rơi con rồi đặt tên là “Rớt” sao?
Ả sằng sặc cười, phô hàm răng xỉn màu mủ chuối:
– Con nhớ anh! Xa mấy đi mãi rồi cũng đến mà. Anh không vui khi mẹ con em lên sao?
Mùi chua thoát ra từ cái đầu hói trở nên thu hút, ả hờn dỗi rúc đầu vào nách y. Mồ hôi phát rồ lên đọng lại thành vũng rin rít phía dưới cổ. Với cái pha này thì đến lươn cũng phải ngóc đầu dậy thành rắn huống gì con ong đã đến hồi khát mật như y. Nhớ ra điều gì ả liền thò tay vào túi. Ổ bánh mỳ to bằng cái mũ ló đầu ra ú òa:
– Òa! Anh ăn đi? Bánh còn giòn lắm!
Vừa chạm tay, ổ bánh đã cong cớn lên khô đanh lại. Đáp xuống bãi cỏ lập tức hút ẩm dai nhách, ăn nó có khác nào làm chó nhai giẻ. Nó ghét y, y cũng chẳng ưa gì nó. Làng làm gì có ổ bánh to, ném chó chó chết đến thế? Mình đã gặp ổ bánh này ở đâu rồi? Ở đâu nhỉ? Thôi chết rồi! Tin vào võ đoán của mình, y dựng ngay ả dậy:
– Em lấy bánh ở đâu ra? Cái thằng dê sề mang vào phải không? Quân xỏ lá! Dám vác mặt vào làng nữa à? Em nhận bánh làm gì? Em đói khát hay em chưa dứt tình với hắn?
Ả đỏ rựng lông mày, méo mó phân bua:
– Hắn chết mất xác rồi. Em tự vả vào mặt mình chưa đủ hay sao? Đừng dằn vặt em nữa! Anh không về không biết. Lò bánh mỳ dưới huyện vào làng bán rong. Hai ngàn một ổ, nghĩ trên này không có nên em mang cho anh.
Nước mắt bao giờ cũng là vũ khí tối tân của đàn bà, rất mực lợi hại. Máu trong người điều hòa trở lại, y thấy mình quả không phải:
– Anh sai rồi! Tại anh ghen quá! À, Mây này? Mai mốt mẹ tròn con vuông mình lên ở hẳn trên này nhé? Đừng sống ở làng nữa, ngộp lắm!
Làng mà… Ngày nào không phanh thây ruồi ra giải phẫu thì đó cấm phải là làng. Vẫn còn ấm ức, ả bóp mũi không cho y thở.
– Lên đây em biết làm gì? Hay em đưa mắm muối lên bán cho bà con? Năng nhặt chặt bị, cố kiếm chút ít để dành cho con mình đi học.
– Ừ! Sinh xong rồi tính. Lâm trường cũng sắp xây xong dãy nhà tập thể. Sống trên này chưa hẳn lánh được đời nhưng được cái vui khỏe mỗi ngày, chẳng lo bị nóng!
Đôi chim cu đang hì hục đan ổ thì phải gió thằng Cai ở đâu xồng xộc tới:
– Anh Lãm ơi! Về lán mau! Bà gì má hóp hóp, mặt nhòn nhọn lên tìm anh. Bà ấy đang làm toáng lên… vì chuyện gì em không biết. Sao hôm nay, nhiều người tìm anh thế?
Không cần phải về, bà cô lần theo dấu chân thằng Cai đã tìm đến tận nơi. Cái miệng được tỉa vót có khác, nó thon nhọn như chông:
– Á à! Tôi hiểu rồi! Dạo này anh năng về nhà là vì bận nuôi con tu hú. Vì con yêu tinh này mà tất tả ngược xuôi chứ gì? Anh ngu nó vừa vừa thôi. Của nả nào cho vừa quân lơi lả hả anh?
Lời bà cô nghe đến chối tai. Ở đời biết thằng nào hay thằng nào dở. Có chăng chỉ những thằng dám cược dám mất, có gieo có gặt mà thôi. Y cố hãm lại khí nóng đang xung thiên để lựa lời thưa gửi:
– Cô đừng nói thế. Cháu đã nghĩ kỹ rồi. Cá vào ao ai nhà ấy được. Cháu không có con nên trời thương trời cho. Cô đi lễ Phật nhiều phương hẳn phương nào Phật cũng dạy con người sống có duyên có nợ, phúc họa luân phiên, phải biết từ bi hỉ xả. Cô làm ơn tác thành cho bọn cháu.
Lẽ thường, mỗi khi đức tin trỗi dậy con người ta tức thì nhũn ra, thế mà:
– Đồ điên! Đàn bà làng này vôi hóa hết cả rồi hay sao? Anh cứ phải bôi trát lên mặt tôi như thế mới thỏa phải không? Con giời đánh, thấy mày bịt mặt xách làn tao đã nghi nghi… Mày có tha cho cháu tao không?
Ả yếu như con sên, bị giằng nhẹ đã ngã tày mông. Y chỉ kịp luồn tay đỡ lấy cái đầu cho khỏi đập vào gốc cây. Bà nhận ra ngay điều không may:
– Mau! Lấy võng gánh xuống viện. Nhanh lên!
Tính ra cũng sắp đến tháng đủ ngày, hộ lý trèo hẳn lên bụng để “hò dô ta”, đứa bé bướng bỉnh vẫn cố thủ không ra hàng. Bác sĩ phát hoảng khi ả lịm người đi:
– Sản phụ tụt huyết áp, xuất huyết ồ ạt. Nhanh lên! Cầm máu mổ gấp!
Truân chuyên bám riết lấy ả lên tận bàn mổ. Con so rồi con rạ, con gì cũng khó. Cái thiên chức vượt cạn ấy không phải ai cũng vượt qua. Đêm trắng. Khói thuốc loang hành lang, y hói đến gáy chỉ còn nước đội mũ cả ngày. Ông trời thích chơi trò ai bất hạnh hơn ai. Người ở lại trơ trọi, xói lở giữa cuộc đời may mắn hơn chăng? Người đến rồi đi chi bằng không đến sẽ không đi. Y thả nụ cười tự do theo làn khói, bao ý nghĩ hiện ra cơ hồ chao đảo.
Gió giật tung cánh cửa, kéo luôn cả bà đỡ đang bận trên người bộ đồ loang lổ máu đi ra. Trông mụ bấn loạn như phải đi đỡ ngay ca khác:
– Còn ngây ra đấy à? Cơm đâu? Cháo đâu? Mang vào để sữa về.
Nói rồi mụ quắn đít chạy không cho cái miệng y được hỏi. Rõ khỉ! Cùng một lúc có cả tá người xách bụng tới đòi đẻ. Ít ra cũng phải nói sữa nào cần về thì mới hết ngây được chứ? Có tiếng rối rít thở phào, tiếng trẻ con non nớt mè nheo lại có cả tiếng sấm đánh vỡ chum vỡ vại. Y lách mắt nhòm qua khe cửa. Bên ngoài, gió vốc lá ném lên cao, trời lại rục rịch…
TRANG THỤY
(Văn nghệ Bình Định số 103 tháng 11.2021)