(VNBĐ – Thơ).
Năm xưa những người giữ chốt
hy sinh trên đỉnh đồi
bởi địch tấn công bằng bom, súng trường và Rốc-két
Nay trong cộng đồng chống dịch
Người “giữ chốt” giữa phố phường
cũng chịu đói, khát, nắng mưa và cũng có thể là cái chết
Không có đạn bom nhưng vẫn bị “tấn công”
bằng xỉa xói và có khi còn đánh đập…
người bảo vệ mình mà coi như thù địch!
Con, một đứa trẻ có tấm lòng vàng
chẳng cần ai biết mình là ai
đã đội nắng trưa đem những chai nước ngọt
mua được bằng tiền mẹ cho
đến tặng những người giữ chốt
với tình yêu không nói được bằng lời
Hình như có một ngôi sao vừa đáp xuống hồn người
Báo hiệu nước Nam sẽ bình yên,
Trong sáng lại sau mùa đại dịch
Ngôi sao ấy huyền cơ
Tinh nhi vương tìm mẹ…
Với ta, con chỉ là đứa trẻ
Với đời, con được gọi “hiền nhân”
Tình yêu của mẹ dành cho con,
con giữ lại một phần
để yêu những người cơ cực
Bao nhiêu trái ngang ngoài đời kia là có thật!
Con đến trao tận tay những người giữ chốt
giọt nước tình người bù lại giọt mồ hôi.
Bao bất trắc vây quanh mà người chẳng biết người
chỉ biết thỏa ý mình trong phút chốc!
Khi cả nước phải gồng mình chống dịch
Con góp chút tình chia sẻ nỗi gian truân
Có thể quanh ta còn vô số thánh thần
đang ẩn trong tim những người yêu nước
Cơ trời vần xoay
niềm đau mất – được…
Tạo hóa công bằng cho tất cả sinh linh
Đại huệ tình yêu
Nước lặng trong bình
Hiển hiện quanh con những người xưa giữ chốt.
05.8.2021
LỆ THU
(Văn nghệ Bình Định số 100 tháng 8.2021)