Giỗ mẹ mùa Covid

(VNBĐ – Thơ).

Ngày mai giỗ mẹ rồi
đêm nay con không ngủ được
trằn trọc canh dài thương nhớ mẹ làm sao
đêm qua mẹ về trong giấc chiêm bao
nước mắt con tuôn trào đến khi tỉnh giấc

Mẹ gánh bình minh lẫn tiếng gà xao xác
phiên chợ đông mẹ tất tả lên đường
đom đóm lập lòe, ngọn cỏ còn đọng sương
bầu mắm cá khô đổi từng viên kẹo ngọt
thơm suốt quãng đời thuở con còn đi học
sữa tình thương mẹ cho con đến cuối đời

Mẹ gánh hoàng hôn nương rẫy về xuôi
khoai sắn độn cơm buổi cơ hàn mưa lũ
chia chúng con phần cơm, mẹ giành sắn bở
bên mâm cơm vui vẻ tiếng cười giòn

Ngày mai giỗ mẹ rồi
đêm nay con không ngủ được
ngồi khóc một mình giữa vùng giãn cách
viết bài thơ này biết có đến mẹ hay không.

Con cháu mẹ bây giờ đã lớn khôn
không về được vì đang mùa Covid
cuộc đời này dễ đâu lường trước
vọng nén hương, xin mẹ đừng buồn.
                                                Tây Sơn, 22.7.2021

HỒNG PHÚC

(Văn nghệ Bình Định số 100 tháng 8.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Trắng giấc Diêm Vân

Những cơn mưa trôi dài trong ký ức của Vũ. Cơn mưa xứ biển thoáng chốc ồn ào, thoáng chốc giằng xé, rồi day dứt, gặm nhấm. Muối cứ rỉ ra rồi tan đi, ngấm vào lênh loang nước…

Tường thành mặt trời

Tôi siết tay Xuyến, chạy giữa biển, trong khi nghĩ về căn phòng có mùi nhang khói thấm vào ga giường. Cái sân sáng như sân khấu. Má ở đó, cha ở đó, Lam và mọi người ở đó. Chỉ có tôi là khán giả…

Chiều về trên bến sông quê…

Có những chiều ngồi lặng im cùng sông, chỉ để nhớ về một thời đã qua. Để thấy sông mênh mông mà đời mình thì nhỏ bé. Bến sông tuổi thơ vẫn lặng lẽ bồi đắp phù sa…

Màn chống muỗi

Trước nhà anh có một cái hồ. Rất nhiều muỗi. Đêm tân hôn, anh cùng vợ mắc màn. Họ thả đom đóm vào bên trong. Những đốm sáng xanh mỏng manh bay chập chờn…