Độc thoại

(VNBĐ – Văn trẻ).

Ở số nhà bưu tá không tìm thấy
Ở mùa mưa em không ướt bao giờ
Ai ở chỗ tôi ngồi mới biết
Có buổi chiều trống như bàn tay

Ở những đồi thông có cầu sương mù
Nơi những con chim giá lạnh còn e ngại
Ai ở chỗ tôi ngồi mới thấy
Có buổi chiều ngủ mãi mộ cây

Ở cuối vạt tóc rơi tôi không biết của em
Ở đầu tiên ánh mắt tôi và em đã quên
Là biển khơi nơi mọi thứ đang chìm
Trừ những ngày bão nhớ, những gọi tên

Ở gian phòng neo giữa nhớ và quên
Ở địa chỉ em không đến bao giờ
Ai ở chỗ tôi ngồi mới biết
Có buổi chiều nặng như giấc mơ.

NGUYỄN ĐĂNG KHOA

(Văn nghệ Bình Định số 99 tháng 7.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Mùa đông của tôi

Bay qua chiều vắng
Người là nắng mùa đông
Là góc phố là mái ngói là những chiếc lá biết tạm biệt lá cành cành lá 
Hãy rơi như ta chẳng có gì níu giữ 
Lấp đầy những con phố 

Tìm chiếc smartphone

Ngày ba mươi
Khi chiếc smartphone rơi
Ngôi nhà trống vắng
Những thành viên loay hoay tìm nhau
Chạm vào đâu thấy từng gương mặt
Chạm vào đâu nghe tiếng sum vầy

Sau cơn bão Yagi…

Nơi người đàn ông từng vùi giọt mồ hôi xuống nương rẫy
dựng ngôi nhà mơ ước có đàn con thơ, vợ hiền
chiều chiều đốt lửa bên suối
tiếng cười làm vui cả ngọn đồi