Thăm đền thờ Nguyễn Trung Trực

(VNBĐ – Thơ).

Ba bề núi, trước mặt là biển
bên trái có ngọn núi uy nghi – vị “Tả tướng” đứng chầu.
Tàu “Hy vọng”(*) của Tây đã cháy lâu rồi
sóng Nhật Tảo đã lặng yên
chôn sâu mộng xâm lăng của giặc
người Anh hùng dân tộc lại về Cát Hải
với quê nhà tổ tiên(**)

Một sớm bình yên
chúng tôi đến thăm đền thờ Nguyễn Trung Trực
Hơn một trăm năm mươi năm trước
một người tài đức
tuổi ba mươi
máu loang chân trời
Lưỡi kiếm xâm lăng chém người thượng võ
để bây giờ nước mắt còn rơi!

Nén nhang thành kính của chúng tôi
nhớ lời ông bất hủ:
“Bao giờ người Tây nhổ hết cỏ nước Nam…”(***)
Cỏ làm sao nhổ hết
nên mới có ba ngàn ngày đánh Pháp
thời Hồ Chí Minh
nên mới có hai mươi năm đánh Mỹ…
để hôm nay đất nước thanh bình!

Khấn hương hồn Người cùng tất cả vong linh
những anh hùng liệt sĩ
ngàn năm yên nghỉ
phù hộ cháu con sáng mắt sáng lòng
giữ yên bờ cõi non sông
Không nhầm âm mưu của giặc
dù Tây dù Bắc
hễ động đến nước Nam
thì phải tan tành!

Choàng ôm biển rộng trời xanh
cánh tay Người còn rộng mở
như núi ba bề che chở
Con tim rực đỏ
Đền thờ!
4.2021

(*) L’Espérance
(**) Anh hùng dân tộc Nguyễn Trung Trực (1838 -1868): Nguyên quán thôn Vĩnh Hội, xã Cát Hải, huyện Phù Cát, tỉnh Bình Định.
(*** ) “Bao giờ người Tây nhổ hết cỏ nước Nam thì mới hết người Nam đánh Tây”.

LỆ THU

(Văn nghệ Bình Định số 98 tháng 6.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Về yên bình dưới bóng cây

Có lẽ, chỉ khi làm bạn với cây, chứng kiến vòng luân hồi của cây, từ những ngọt ngào mà cây mang lại cho đến những mất mát mà cây nhắc nhở thì con người cũng được trải nghiệm…

Bữa tiệc ly

Tôi sẽ không kể cho ai về kết quả chẩn đoán. Tôi sẽ chỉ đơn giản là tiếp tục đeo chiếc mặt nạ mà tôi đã đeo suốt nhiều năm nay, ngay cả khi cơ thể bên trong tôi sẽ thối rữa…

Về nhà sớm mai

Chị ngẩng mặt lên. Lần đầu chị dùng mắt để đối diện với bà Bá. Chị nói câu từ chối bằng mắt, và cũng dùng mắt để van lơn. Đôi mắt của chị đục và mờ dần như chực chờ…

Con thuyền xuôi dòng

Một dòng sông và người con gái đang trôi. Anh cố gắng chạy theo nhưng không được. Anh muốn cô biết có người đang chạy theo mình…