Thơ dự thi của Ngô Văn Cư

(VNBĐ – Thơ dự thi).

Cuối dòng sông Lại

Trôi về đây
Giọt mồ hôi của người Bana, người H’re, người Kinh
Điệu múa mê say dập dồn chiêng trống
Làn gió thả bóng mây vào chiều cổ tích
Hạt cát, phù sa in bóng núi rừng
Nhánh củi khô chảy tràn trong câu hát
Nụ cười nào còn sót của Chiêm nương?

Trôi về đây
Hai nguồn An Lão, Kim Sơn
Chênh vênh một mùa gió
Trắng xóa đôi bờ bông lau
Có thể nào ta quên
Tiếng máy cưa gầm rít cứa vào thân cây
Rừng thâm u khai hội
Lênh loang tiếng cười An Dũ
Đám mây trôi hun hút phía giang đầu
Sông nợ người hay người nợ sông
Mà dùng dằng một cuộc trăm năm.

Trôi về đây
Những ước vọng chắp vá dọc triền sông bồi lở
Gió hiền hòa nơi đầu ghềnh cuối bãi
Mây che cây rừng trên núi An Lão, Kim Sơn
Cánh cò chớp trắng đồng xa
Đám cải trổ ngồng trước hiên nhà
Hoa lông chông lang thang trên đồi cát
Cô gái vân vê tà áo
Hò hẹn mối tình đầu.

Trôi về đây
Điệu Bài chòi
Câu hò bả trạo
Lãng đãng chiều trôi
Nếp nhà nhỏ bờ tre xanh soi mình đáy nước
Ngư dân mong mỏi ngày biển lặng
Hớp ly rượu trắng ngày cá Ông lụy mà say.

Ở cuối dòng sông Lại
Biển thương người mà xanh mênh mang
Bắt đầu một hành trình
Không ai trói được khát vọng và niềm tin
Không ai trói được sự lựa chọn và quyết định
Nước đang trôi về biển lớn.

NGÔ VĂN CƯ

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Quy Nhơn ngày tập kết và ngày trở về

Đã 70 năm từ ngày chúng tôi lên đường “tập kết” và 50 năm ngày trở về giành lại quê hương, biển Quy Nhơn vẫn vậy, hiền hòa, trong trẻo và thân thiện như vòng tay, ôm cả cuộc đời này…

Thơ dự thi của Trương Công Tưởng

Bao giờ em về lại dòng sông
Cánh buồm ngày xưa giờ không còn nữa
Cha nằm lại ngọn đồi bên những thân cây đã ngã
Những vết cắt từng ứa trào nhựa đỏ
Giờ lên những chồi non

Thơ dự thi của Nhiên Đăng

Đất Vijaya,
Người đã đi qua từng phế tích,
nhìn lớp sóng sau xô lớp trước
trên đầm Thị Nại chiều nay muốn nói với em một vài điều
mà lòng tôi sao hoang vắng vô cùng…