Thơ dự thi của Trần Võ Thành Văn

(VNBĐ – Thơ dự thi).

Lời mưa sớm

Tiếng gà trôi trong lời mưa sớm
mùi sữa khô trên chái tranh đầm đẫm trở mình
minh định một ngày về dự cảm
ủ mưa thưa khói reo

điều sinh ra là những điều đã mất
tôi đã là tôi thơm rơm rạ ngoài đồng
ngả nghiêng đòng lúa chín
mưa từng bọc mùa khó nhọc mắt mẹ mắt cha
vỡ vô vàn ban mai khô ráo

điều đã mất là gian lao trời bể
mưa của biển xa bồi đắp phía thượng nguồn
tôi là cỏ là cây là đọt non cuống lá
mang màu của mưa/ màu gì không biết nữa
có lẽ màu cuống nhau còn sót lại của tôi thôi!

bắt đám mây trù mật ngang trời
tan từng ngón tay mưa
tôi tan tôi trong rất nhiều xa xôi ký ức
trong đọt khói tượng hình bên ngạch cửa
thiên lý tiếng gà khuya…

 

Nổi trôi

Ở nơi nào xa thẳm tháng ngày vui
những dòng sông chảy dài hơn kiếp người
từng hơi thở trôi ngoài hoài nghi, toan tính
ngọn cỏ xanh, đã xanh

Một sớm, làm cánh thuyền neo đậu nổi trôi
đây tiếng sóng gọi bầy, kia lở bồi đầm phá
gió nổi hoa tiêu “cá nước, chim trời”…

Một sớm,
người thiếu nữ vẫn thường mộng tưởng khơi xa
người đàn bà vẫn miệt mài may vá mùa xuân chân váy
ngăn cách quá, lòng tôi, gió trời vẫn thổi về giá buốt
biền biệt muôn bến sâu…

TRẦN VÕ THÀNH VĂN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Tháp cổ đổ bóng

Người canh tháp mơ ngủ, ú ớ gọi tên ai đó. Ông Tám thở dài. Đang thanh niên khỏe mạnh, tương lai rạng ngời, sau một đêm bỗng thành ngớ ngẩn. Người làng đồn nó bị đức vua và hoàng hậu quở trách…

Nhà thơ Đoàn Văn Mật

Nhà thơ Đoàn Văn Mật sinh năm 1980, quê ở Nam Định. Anh đã xuất bản 04 tập thơ: Giữa hai chiều thời gian; Bóng người trước mặt; Sóng trầm biển dựng và Ngoài mây trời đầy trống vắng…

Quy Nhơn ngày tập kết và ngày trở về

Đã 70 năm từ ngày chúng tôi lên đường “tập kết” và 50 năm ngày trở về giành lại quê hương, biển Quy Nhơn vẫn vậy, hiền hòa, trong trẻo và thân thiện như vòng tay, ôm cả cuộc đời này…

Thơ dự thi của Trương Công Tưởng

Bao giờ em về lại dòng sông
Cánh buồm ngày xưa giờ không còn nữa
Cha nằm lại ngọn đồi bên những thân cây đã ngã
Những vết cắt từng ứa trào nhựa đỏ
Giờ lên những chồi non